Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 957 -




Vẻ mặt của Vệ Lăng ngoại trừ lúc dịu dàng tươi cười với Tần Thanh Man và Sở Sở ra, đối với người khác, ngay cả khi đối mặt với mặt Vương Thừa Bình, vẻ mặt hắn cũng thờ ơ, cho nên từ lâu Hoàng Uyển Thanh đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Lăng.
Sự lạnh lùng này chỉ là sự thờ ơ, chứ không hẳn là vô cảm.
“Đi rửa tay đi, được ăn cơm ngay thôi.” Vệ Lăng liếc nhìn Hoàng Uyển Thanh, sau đó lại chuyển tầm mắt sang bếp lò.
Bữa trưa bọn họ ăn sủi cảo, tối nay Tần Thanh Man làm mì sợi.
Sợi mì cán bằng tay rất dai, trộn với gia vị và nước sốt thịt thì ngon tuyệt, Vệ Lăng đã gần hai tháng chưa ăn mì sợi, chỉ cần nhớ đến việc ăn các sản phẩm từ sữa và đồ chiên trong hai tháng liên tục, hắn lại nhớ mấy món vợ làm vô cùng.
Nói thẳng ra là, Tần Thanh Mạn có bưng cho hắn một bát nước, hắn cũng cảm thấy ngon.
Vệ Lăng xoay người chuẩn bị bỏ mì vào trong nồi, Hoàng Uyển Thanh vội vàng trở về phòng bỏ túi xuống, cởi áo khoác sau đó đi rửa tay.
Một tô mì cay đậm đà khiến tất cả mọi người ăn đều thỏa mãn.
“Chị, đồ ăn chị nấu vẫn là ngon nhất."
Sở Sở đặt bát xuống, không nhịn được sờ sờ cái bụng căng phồng, cảm thán một câu.
Hai ngày nay ở thôn Đoàn Kết, bọn họ không những ngủ không ngon, mà ngay cả ăn cũng không ngon, có bánh bao nóng để gặm, có nước nóng để uống là may rồi, nếu muốn đồ ăn ngon giống như Tần Thanh Mạn nấu, đó là tuyệt đối không thể nào.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở, nói: “Trong quân đội cũng có rất nhiều người nấu ăn ngon, nhưng vì số lượng đông, điều kiện có hạn nên không thể nào nấu tinh xảo được. Nếu làm món xào, nhất định là sẽ rất ngon."
"Chị, chị đừng lừa em, năm ngoái chúng ta đến sư đoàn ăn rồi giết heo, bữa cơm trưa hôm đó..." Sở Sở nói đến đây, khuôn mặt nhỏ bé thoáng hiện lên một tia sợ hãi.
"Đó là bởi vì vị giác của đầu bếp Hoàng xảy ra chút vấn đề, không phải ông ấy không giỏi nấu nướng." Tần Thanh Man nhìn vẻ mặt Sở Sở, nhớ đến tài nấu nướng đáng sợ của Hoàng Hưng Nghiệp, không nhịn được nhìn Vệ Lăng bật cười.
Lúc đó, Vệ Lăng bọn họ đã ăn rất nhiều món ăn có mùi vị lạ dưới tay Hoàng Hưng Nghiệp.
Vệ Lăng không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ dịu dàng nhìn Tần Thanh Man.
"Em cảm thấy đúng là đồ ăn chị dâu nấu ăn ngon hơn. Hai ngày nay em cũng thử làm một chút, haizz, rõ ràng đã xem chị nấu ăn rất nhiều lần, nhưng một nửa em cũng không học được." Hoàng Uyển Thanh rất đồng ý với lời nói của Sở Sở, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tần Thanh Man.
"Chị Uyển Thanh, em nghe nói nấu ăn cũng phải có thiên phú. Chị đừng có so sánh với chị em, không thể so được đâu, chị ấy là người duy nhất trong nhà bọn em học được tài nấu nướng của mẹ em, thậm chí tài nấu nướng của chị em còn hơn cả mẹ em nữa đó."
Sở Sở không biết đây là đả kích Hoàng Uyển Thanh hay là cảm xúc thật lòng.
Hoàng Uyển Thanh chỉ chọn câu mình thích nghe, thở dài nói: "Có vẻ như mẹ chị chưa truyền lại tài nấu nướng cho chị."
Vệ Lăng nghe hai người giở trò, không quan tâm, đứng dậy dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn ăn.
"Anh Vệ, để em dọn cho, anh ở lại với chị dâu đi."
Hôm nay Hoàng Uyển Thanh vào nhà là ăn cơm, không làm gì khác, nhìn thấy Vệ Lăng đứng dậy dọn bát đĩa, cô ấy vội vàng đứng dậy giúp đỡ.
“Anh rể, em rửa cùng chị Uyển Thanh."
Sở Sở cũng đứng lên giúp đỡ, cậu biết quần áo bẩn mình là Vệ Lăng giặt, từ lúc về đến nhà anh rể đã bận rộn, sao cậu có thể để Vệ Lăng làm được nữa.
Thấy hai người tranh giành công việc, Vệ Lăng gật đầu.
Sau đó hắn lấy một cái nồi nhỏ đặt lên bếp, sữa dê Sở Sở vắt trước đó còn chưa hâm nóng, bây giờ bếp đã rảnh, có thể đun sữa được rồi.
"Em đi tìm hạnh nhân."
Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng đang chuẩn bị hâm sữa dê, đứng dậy đi vào phòng trữ đồ tìm hạnh nhân.
Sữa dê hoặc là sữa bò tươi phải được tiệt trùng, khử trùng bằng nhiệt độ cao trước khi uống, nếu không uống sữa dê hoặc là sữa bò tươi sẽ dễ bị đau bụng.
Ngoại trừ những người sống trên thảo nguyên đã uống sữa tươi từ nhỏ mới có thể uống được sữa tươi.
Năm ngoái, nguyên chủ nhặt được rất nhiều hạnh nhân trên núi, không thể ăn quá nhiều hạnh nhân, nhiều người cũng không muốn, nên nguyên chủ mới nhặt được rất nhiều mang về nhà, ăn mấy tháng, trong nhà cũng không còn bao nhiêu hạnh nhân.
Tần Thanh Man nhặt một ít còn sót lại, đoán là đủ dùng đến khi trả dê lại cho đại đội.
Cũng không vội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận