Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 969 -




Lúc nghe thấy lời nhắc nhở của Trần Sơn Hà, Vệ Lăng đang tiếp khách chợt liếc mắt nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh đang cúi đầu phụ giúp Tần Thanh Man lập tức giật mình, cô ấy ngẩng đầu, vẻ mặt vừa hoang mang lại hơi tức giận nói với Trần Sơn Hà: "Đồng chí Sơn Hà, đây rõ ràng là vu khống, nếu tôi có trang sức vàng thì đã giao nộp cho nhà nước từ lâu rồi. Dựa theo sự trung thành của trung thành của cha mẹ tôi với chủ tịch và sự dạy dỗ của bọn họ dành cho tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện giấu trang sức vàng được chứ? Rõ ràng là bọn họ muốn vu oan, hãm hại nhà họ Hoàng chúng tôi mà!"
Bên ngoài Hoàng Uyển Thanh tỏ vẻ vô cùng giận dữ nhưng thực chất trong lòng cô ấy lại thấp thỏm.
Số trang sức vàng đó là của hồi môn bà ngoại Hoàng Uyển Thanh cho cô ấy, sau khi bà ngoại đưa chúng cho cô ấy không bao lâu đã qua đời. Đối với Hoàng Uyển Thanh, số trang sức đó là tình yêu của bà ngoại dành cho cô ấy, Hoàng Uyển Thanh sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng.
Cũng may bình thường cô ấy sống khiêm tốn, ngay cả Cao Diệp Phương cô ấy cũng chưa từng nghe cô ấy kể về trang sức vàng.
Còn lý do tại sao Cao Diệp Phương lại biết trên người cô ấy có trang sức vàng thì Hoàng Uyển Thanh không rõ, nhưng chỉ cần cô ấy không thừa nhận thì sẽ không có ai tìm được.
Hoàng Uyển Thanh đã sống ở nhà họ Tần một thời gian, đồng thời cũng nhận được sự chỉ dẫn của Tần Thanh Man, cho nên sau khi biết chuyện trang sức vàng sẽ không bị lộ, cô ấy đã bình tĩnh lại, bởi vậy lúc đối mặt với Trần Sơn Hà mới không để lộ sơ hở.
"Đồng chí Uyển Thanh, cô đừng lo lắng, chỉ là làm theo trình tự thôi, sẽ không có ai cố ý hãm hại cô. Đối với sự việc này, các cấp từ trung ương đến địa phương có rất nhiều người đang chú ý đến, nên không có ai dám làm bậy đâu. Ai cũng biết đám người kia là loại người gì, tất cả đều đã biết rõ những kỹ xảo đê tiện của bọn họ rồi."
Trần Sơn Hà còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Cảnh, người từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý Hoàng Uyển Thanh đã giành nói trước.
Trần Cảnh vừa nói xong, không chỉ làm cho mặt Hoàng Uyển Thanh đỏ bừng ngay lập tức mà Trần Sơn Hà cũng muốn đập thằng nhóc này một cái.
Trần Cảnh là công an, anh ấy không nên nói như vậy với Hoàng Uyển Thanh.
Có một số chuyện tự hiểu trong lòng là được rồi, không nên tùy tiện nói ra. Đây là điểm duy nhất khiến ông ấy vẫn luôn không yên tâm để Trần Cảnh làm việc độc lập, anh ấy nói năng thiếu cẩn thận như vậy không chỉ dễ đắc tội với người khác mà còn dễ trở thành bia ngắm.
Trần Sơn Hà nhìn Trần Cảnh rồi âm thầm thở dài.
Bấy giờ, Trần Cảnh cũng nhận ra bản thân đã làm sai, anh ấy muốn lên tiếng giải thích nhưng lại cảm thấy bản thân là như thế là giảo biện. Vì thế, anh ấy đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗI với Trần Sơn Hà, anh ấy hiểu vấn đề của bản thân nằm ở đâu.
"Đồng chí Vệ Lăng, làm phiền mọi người rồi!" Trần Sơn Hà bất đắc dĩ nhìn Vệ Lăng.
Đáng lẽ ông ấy nên nói lời này với Tần Thanh Man thì đúng hơn, nhưng Tần Thanh Man đang nấu cơm trưa cùng Hoàng Uyển Thanh, mà Vệ Lăng cũng là chủ nhà, cho nên ông ấy nói với Vệ Lăng cũng không sai.
Vệ Lăng thấy rõ ánh mắt trong trẻo của Trần Cảnh, chứng tỏ chàng trai trẻ này là một người trọng nghĩa. Vì thế, đối với sự bất đắc dĩ của Trần Sơn Hà, hắn lắc đầu và nói: "Đồng chí Sơn Hà đừng khách sáo quá!"
"Đồng chí Vệ Lăng, tính cách của Trần Cảnh quá thẳng thắn, tôi sợ nó sẽ tự rước họa vào thân."
Hôm nay Trần Sơn Hà đến nhà họ Tần là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với hội, cho nên ông ấy đã nói thật lo lắng trong lòng mình.
"Đồng chí Sơn hà, đồng chí Trần Cảnh như vậy rất tốt."
Vệ Lăng bình luận một câu rồi giải thích: "Là một công an thì phải dám nói ra sự thật, chỉ khi anh ấy làm việc không thẹn với lòng mới không làm nhục nghề nghiệp của mình. Đồng chí Sơn Hà không cần ép đồng chí Trần Cảnh thay đổi, ông cứ yên tâm, huyện Bạch Thành rất bình yên, nơi này rất thích hợp để đồng chí Trần Cảnh phát triển."
Hắn không nói rõ bản thân sẽ bảo vệ Trần Cảnh nhưng trong lời nói của hắn lại ẩn chứa điều đó.
Cho dù Trần Cảnh và Hoàng Uyển Thanh có đến với nhau hay không, Vệ Lăng vẫn thưởng thức một người dám nói ra sự thật như Trần Cảnh.
Tại thời đại này, người như vậy rất ít.
Trần Sơn Hà đã lăn lộn trên tỉnh nhiều năm, đã từng tiếp xúc với vô vàn loại người, cho nên ông ấy nhanh chóng hiểu được thái độ của Vệ Lăng, cuối cùng ông ấy đã yên tâm để Trần Cảnh ở lại Bạch Thành.
Con cái đã lớn thì phải để chúng tự bay bằng chính đôi cánh của mình.
Vì hai chú cháu Trần Sơn Hà đến chơi nên bữa ăn trưa hôm nay của nhà họ Tần rất phong phú.
Với tình hình hiện tại trong nước, bọn họ không thể bày ra cả bàn đồ ăn toàn là thịt cá nhưng các món ăn cũng được phối hợp chay mặn đầy đủ. Hai chú cháu Trần Sơn Hà còn chưa ngồi vào bàn đã bị hương thơm từ thức ăn hấp dẫn, khiến bụng hai người sôi ùng ục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận