Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 972 -




Trần Sơn Hà không cho rằng một cậu bé mới sáu tuổi như Sở Sở sẽ nói dối, cho nên cậu nói gì ông ấy cũng tin, Trần Sơn Hà hâm mộ nhìn sói con đang tung tăng phía trước: "Xem ra Đô Đô rất có duyên với gia đình cháu."
"Dạ phải, chị cháu cũng nói vậy."
Sở Sở tỏ vẻ tự hào, đồng thời bổ sung thêm một câu: "Là do bọn cháu nuôi dưỡng tốt nên Đô Đô mới thông minh như thế."
"Phải, lời nói và việc làm mẫu mực rất quan trọng, Đô Đô thông minh như bây giờ chắc chắn là do gia đình các cháu dạy dỗ tốt." Hôm nay tâm trạng Trần Sơn Hà rất nên nên ông ấy bằng lòng tán gẫu với Sở Sở.
Mà nói chuyện phiếm nhiều cũng có lợi, bởi vì việc này sẽ giúp phân tán lực chú ý.
Kỹ thuật nấu nướng của đồng chí Tần Thanh Man đúng là giống như lời khoe khoang của Sở Sở, thật sự rất giỏi. Mặc dù trước khi xuất phát từ huyện đến nhà họ Tần, ông ấy và Trần Cảnh đã ăn sáng rồi, vậy mà từ nãy đến giờ bụng ông ấy lại sôi ùng ục.
Chỉ mới ngửi được mùi hương của thức ăn mà những thứ trong dạ dày của ông ấy dường như đã biến mất.
Tốc độ vắt sữa dê của Sở Sở rất nhanh, lúc cậu vắt sữa dê xong, Tần Thanh Man cũng đã nấu xong đồ ăn, buổi cơm chính thức bắt đầu.
Kỹ thuật nấu ăn của Tần Thanh Man sẽ không bao giờ làm người khác thất vọng, sau bữa ăn, cả Trần Sơn Hà và Trần Cảnh đều lén lút nới lỏng thắt lưng. Đây là lần đầu tiên bọn họ được ăn thức ăn do cô làm nên không thể khống chế được sức ăn của mình.
Lúc mọi người ăn uống xong đã là ba giờ chiều, mặt trời cũng dần ngả về phía tây.
Trần Sơn Hà và Trần Cảnh phải trở về huyện.
Hôm nay là cuối tuần, xem như bọn họ khó có dịp được nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai Trần Sơn Hà phải xuất phát quay về tỉnh, còn Trần Cảnh cũng chính thức ở lại làm việc tại Cục công ăn huyện. Vì không chậm trễ công việc nên hôm nay bọn họ bắt buộc phải trở lại huyện.
Trần Sơn Hà là lãnh đạo trên tỉnh nên ông ấy xứng đáng có một chiếc xe ô tô.
Trước lên xe rời khỏi nhà họ Tần, Trần Cảnh là người lưu luyến nhất.
Anh ấy vừa động lòng nên không muốn cách xa Hoàng Uyển Thanh chút nào, bởi vì Trần Cảnh còn rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, mà hai người cũng chưa chính thức xác định quan hệ. Nghĩ vậy, Trần Cảnh ngồi trên ghế lái nhìn Hoàng Uyển Thanh bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.
Hoàng Uyển Thanh đỏ mặt né tránh ánh mắt của Trần Cảnh.
Lúc này trong lòng cô ấy rất mâu thuẫn, không biết nên phản ứng thế nào trước sự theo đuổi mạnh mẽ của Trần Cảnh.
Thời đại này không có nhiều cách thức theo đuổi đa dạng như đời sau, chỉ cần bạn thích người nào đó thì sẽ đi theo bên cạnh giúp đối phương làm việc.
Đây là cách theo đuổi đơn giản và thuần phác nhất.
Hoàng Uyển Trinh biết Trần Cảnh đang theo đuổi mình, nhưng cô ấy hơi bối rối, cho nên trước khi Trần Cảnh rời đi cô ấy không có cách nào trả lời với anh ấy được.
"Đồng chí Tần, đồng chí Vệ Lăng, đồng chí Uyển Thanh, tiểu đồng chí Sở Sở, nếu mọi người lên tỉnh, hoan nghênh mọi người đến nhà tôi làm khách. Tuy rằng kỹ thuật nấu ăn của vợ tôi không giỏi bằng đồng chí Tần Thanh Man nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người có thể đến nhà tôi ăn một bữa cơm."
Trần Sơn Hà ngồi trên ghế phó lái chào tạm biệt nhóm người Tần Thanh Man và chân thành mời họ đến nhà mình lần nữa.
"Đồng chí lãnh đạo, ông yên tâm, nếu chúng cháu lên tỉnh chắc chắn sẽ đi tìm ông."
Sở Sở là người đầu tiên xây dựng quan hệ với Trần Sơn Hà, thế nên thấy ông ấy chân thành mời bọn họ đến nhà như vậy, cậu trực tiếp bế sói con lên và giơ một bàn chân của nó lên vẫy tay với Trần Sơn Hà.
"Hẹn gặp lại!"
Trần Sơn Hà vẫy tay chào nhóm người Tần Thanh Man lần nữa.
"Hẹn gặp lại!" Cả gia đình Tần Thanh Man đều nhiệt tình chào tạm biệt Trần Sơn Hà.
Nhưng mà xe vẫn không di chuyển.
Mặt Trần Sơn Hà hơi nóng lên, ông ấy nhỏ giọng nhắc nhở Trần Cảnh: "Mau chạy đi, cho dù cháu có suy nghĩ hay thái độ gì về đồng chí Uyển Thanh thì cũng phải chờ người ta thời gian suy xét. Hôn nhân không phải là trò chơi, không thể qua loa được, nhất định phải cân nhắc kỹ càng."
"Cháu... được rồi."
Trần Cảnh vốn định cãi lại vài câu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì anh ấy cảm thấy chú mình nói rất có lý, cuối cùng anh ấy đành lưu luyến nhìn Hoàng Uyển Thanh một cái rồi khởi động ô tô, chậm rãi lái xe rời khỏi đồn Kháo Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận