Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 980 -




"Đồng chí Nguyên Khôi, bản thân tôi còn đang như đi trên tấm băng mỏng, sao có thể hỗ trợ cho ông được đây." Chu Kinh Quốc nhìn Giang Nguyên Khôi than thở.
Hơn nữa, những lời ông ta nói là thật lòng.
Trước đây ông ta có Triệu Tài che chở ở trong huyện, Triệu Tài có người trong ủy ban cách mạng huyện chống lưng, nên rất nhiều người mới cho một phần mặt mũi, hiện tại phía trên ông ta không có ai giúp đỡ, không có ai chống lưng, sao ông ta có thể che chở cho Giang Nguyên Khôi, đây không phải là kiếm thêm chuyện à?
"Đồng chí Kinh Quốc, ông đã trở thành lãnh đạo huyện rồi."
Trên khuôn mặt Giang Nguyên Khôi là nỗi thất vọng tận cùng.
"Đồng chí Nguyên Khôi, trên huyện còn có thành phố, trên thành phố còn có tỉnh, mỗi cấp lại có cấp cao hơn, trong quan trường làm gì có chuyện dễ lăn lộn như thế, chúng ta cũng chỉ là người ở tầng thấp nhất mà thôi, vận mệnh của chúng ta không phải do chúng ta nắm giữ." Chu Kinh Quốc đã hiểu ra từ lâu.
Giang Nguyên Khôi đang thất vọng cùng cực: ...
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài phòng làm việc còn vang lên giọng nói nghiêm túc của Tiền Tương Dương: "Đồng chí Kinh Quốc có ở đây không? Đồng chí Minh Kiệt mời ông đến phòng họp để họp."
"Đồng chí Tương Dương, tôi đang ở đây."
Chu Kinh Quốc vội vàng đi ra mở cửa phòng làm việc, thăm dò: "Đồng chí Tương Dương, bí thư có nói là họp về vấn đề gì không?" Cho dù ông ta đã lên chức nhưng trước mặt Tiền Tương Dương cũng không dám vênh váo.
Bởi vì Tiền Tương Dương là người của đồn Kháo Sơn.
Tần Thanh Man cũng là người của đồn Kháo Sơn.
Chu Kinh Quốc biết người của đồn Kháo Sơn rất đoàn kết, cũng đoán ra được, ông ta có thể lên chức, có thể cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương, cho nên cũng không dám ra vẻ trước mặt người của đồn Kháo Sơn.
"Liên quan đến người thay thế vị trí của ông."
Tiền Tương Dương cũng không che giấu.
Chủ yếu là ông ấy đã nhìn thấy Giang Nguyên Khôi đang ngồi trong phòng làm việc của Chu Kinh Quốc, nên chào hỏi luôn: "Đồng chí Nguyên Khôi, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, ông cũng cần phải tham gia, chúng ta tới phòng họp, mọi người đang chờ đấy."
Chu Kinh Quốc vừa nghe đến hai chữ mọi người đã biết trong phòng họp này chắc chắn không chỉ có Phương Minh Kiệt và Trịnh An Quốc.
Không chừng Tần Thanh Man cũng đang ở đó.
Suy nghĩ Tần Thanh Man cũng có thể đang ở đó, Chu Kinh Quốc lập tức nâng cao tinh thần lên hai trăm phần trăm đi theo Tiền Tương Dương.
Mặc dù Giang Nguyên Khôi cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng đi theo.
Trong phòng họp công xã, hai người mới tham dự cuộc họp nghe thấy rõ ràng mục đích của cuộc họp, ngoài Chu Kinh Quốc, thì Giang Nguyên Khôi cũng có cảm giác không chân thực.
Vừa rồi ông ấy còn tự tiến cử mình trong phòng làm việc của Chu Kinh Quốc, không ngờ vận may này lại rơi xuống đầu mình.
Ông ta đã ước mong cái vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã này từ lâu, vẫn luôn khát khao vị trí này.
Bây giờ đã được như ý nguyện, Giang Nguyên Khôi mừng như điên nhưng đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ và kinh hãi, ông ấy biết năng lực của bản thân không có gì nổi bật, nếu như bầu cử như bình thường, thì chắc chắn vị trí này không đến phần của ông ấy.
Dù sao thì sau khi Chu Kinh Quốc đi rồi, ông ấy cũng không còn ai chống lưng cho trong công xã nữa.
"Đồng chí Kinh Quốc, ông cảm thấy đồng chí Giang Nguyên Khôi tiếp nhận thay thế vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã có phù hợp không?" Tần Thanh Man bình tĩnh nhìn Chu Kinh Quốc bằng cặp mắt trong suốt, cô cần Chu Kinh Quốc chủ động đứng ra đề nghị.
Thật ra công xã và ủy bản cách mạng là hai hệ thống riêng biệt, cho dù là cán bộ công xã thì tất cả bọn họ cũng không muốn dính vào chuyện bổ nhiệm người trong ủy ban cách mạng.
Từ khi tiếp xúc với Tần Thanh Man, Chu Kinh Quốc đã hiểu rõ tính tình của cô.
Nghe thấy cô nói như vậy, thì trái tim như bị bóp nghẹt, vội vàng đứng lên kính cẩn nói: "Quả thật việc bổ nhiệm cán bộ trong ủy ban cách mạng công xã, do tôi nói ra thì thích hợp hơn, sau khi tổng kết suy nghĩ kĩ càng, tôi cảm thấy đồng chí Giang Nguyên Khôi rất phù hợp với vị trí này, đồng chí Giang Nguyên Khôi là một người rất chăm chỉ nghiêm túc, chắc chắn có thể gánh vác được vị trí này."
"Tôi đồng ý."
Phương Minh Kiệt giơ tay biểu quyết.
Nếu kể ra thì hiện giờ, chức vị của Chu Kinh Quốc còn cao hơn tất cả những người đang ngồi ở đây, nhưng chỉ cần Chu Kinh Quốc còn chưa chính thức nhậm chức lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện, thì tại công xã Hồng Kỳ, ông ta vẫn phải nghe theo vị lãnh đạo là bí thư đảng ủy Phương Minh Kiệt.
“Tôi cũng đồng ý để đồng chí Giang Nguyên Khôi thay thế vị trí của đồng chí Chu Kinh Quốc trong công xã.”
Thật ra trong công xã, Trịnh An Quốc là người khó nói chuyện nhất, trước đây Chu Kinh Quốc đưa ra không ít kiến nghị đều bị Trịnh An Quốc dẫn đầu phủ quyết, nên khi ông ta cho rằng Trịnh An Quốc cũng sẽ không tán thành chuyện của Giang Nguyên Khôi, thế mà Trịnh An Quốc lại tán thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận