Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 983 -




Buổi trưa, khi Tần Thanh Man và đám người Trịnh An Quốc cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn công xã đã nhắc đến chuyện Triệu Xuân Tĩnh sẽ đi theo Chu Kinh Quốc nhậm chức trên huyện.
"Ban đầu trong bộ phận tổ chức cũng không cần thiết phải có chức vụ trợ lý phân phối."
Trịnh An Quốc vừa nhai bánh bao vừa nói một câu.
"Thế thì để đồng chí vẫn luôn làm trợ lý kia thay thế vị trí của Triệu Xuân Tĩnh đi, mấy việc đồng chí đó làm gần như đều là việc của Triệu Xuân Tĩnh, cũng có năng lực xử lý công việc." Phương Minh Kiệt nhớ lại một chút, thẳng thắn lên tiếng.
Công xã ở nước ta có cơ cấu quyền lực thấp nhất, vốn cũng không có nhiều chức vị, nhân viên làm việc cũng có hạn, bộ phận tổ chức công xã không phải là vị trí lãnh đạo, không cần phải bỏ phiếu bầu, cứ bổ nhiệm trực tiếp là được.
"Tôi thấy được đấy, tôi nhớ đồng chí kia tên là Lương Khang, là một thằng nhóc có năng lực." Trịnh An Quốc có ấn tượng sâu sắc với Lương Khang, chủ yếu là vì Lương Khang đứng về phía bọn họ.
"Thế thì quyết định vậy đi, chiều nay thông báo cho cậu ấy đến phòng làm việc của tôi."
Phương Minh Kiệt không có ý kiến gì.
Tần Thanh Man và Tiền Tương Dương cũng không có ý kiến, lần gặp mặt này của bọn họ cứ thế quyết định vận mệnh của một người.
Đến buổi chiều, khi Lương Khang nghe được chuyện mình đến phòng làm việc của bí thư để làm thủ tục nhậm chức cán bộ tổ chức công xã thì cảm thấy không thể tin nổi.
"Đồng... đồng chí Tần, tôi có thể làm được không?"
Lương Khang không thể tin nổi hỏi Tần Thanh Man, anh ấy vô cùng tin tưởng Tần Thanh Man, mặc dù sợ cô, nhưng nếu như có chuyện gì, vẫn sẽ trưng cầu ý kiến của Tần Thanh Man.
"Đồng chí Lương Khang, vì sao anh lại nghĩ anh không làm được?" Tần Thanh Man mỉm cười cổ vũ Lương Khang: "Anh nghĩ xem, lúc Triệu Xuân Tĩnh không ở đây, chuyện trong bộ phận tổ chức đều do anh giải quyết, anh ăn mày à?"
"Không hề đồng chí Tần, tôi đảm bảo với chủ tịch, tôi không hề ăn may.”
Nói đến công việc, sự do dự trên gương mặt của Lương Khang đã biến mất, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
"Cho nên anh hãy yên tâm, anh chỉ đổi một cái tên gọi chức vụ mới mà thôi, công việc vẫn y hệt như trước đây, hãy tin vào chính mình, chúng tôi có lòng tin ở anh." Tần Thanh Man vô cùng tán thưởng Lương Khang.
Mọi người cùng làm việc trong cùng một văn phòng, Lương Khang có tính tình nhân phẩm như thế nào, năng lực ra sao, đương nhiên cô hiểu rõ.
Cũng vì hiểu rõ, nên hôm nay Trịnh An Quốc đề cử Lương Khang cô mới không phản đối.
"Cảm ơn... Cảm ơn đồng chí Tần." Lương Khang cúi người với Tần Thanh Man xong mới thu dọn tài liệu của mình trước ánh mắt ngưỡng mộ của Mạnh Phi và Bành Hiểu Nam, sau đó đi tới phòng làm việc của Phương Minh Kiệt.
Công văn bổ nhiệm do người giữ chức vụ bí thư đảng ủy là Phương Minh Kiệt đóng dấu và đưa xuống.
Đến chiều, giờ tan làm, Tần Thanh Man thu dọn xong bàn làm việc của mình rồi ra về, cô không đi tụ họp với đám người Trịnh An Quốc bởi vì cô đã hẹn với Hoàng Uyển Thanh đi mua sắm ở chỗ hợp tác xã cung - tiêu.
Hợp tác xã cung - tiêu trên trấn cách công xã không xa, Tần Thanh Man chậm rãi đi bộ mấy phút là tới nơi.
Hoàng Uyển Thanh tan làm cùng giờ với công xã, lúc này có lẽ Hoàng Uyển Thanh mới vừa lên xe ngựa của Trịnh Phong, đến thị trấn cũng cần mười mấy phút, nhân mười mấy phút này cô định đi vòng quanh hợp tác xã cung – tiêu trước.
Đã lâu rồi không mua sắm thêm đồ đạc gì trong nhà, cô đi dạo một lúc, có đồ nào thích hợp thì mua luôn.
Một trấn chỉ có một hợp tác xã cung - tiêu, cho nên mặc kệ là lúc nào, thì người trong hợp tác xã cung - tiêu cũng rất nhiều.
Cho dù là giờ tan làm, thì cũng có rất nhiều khách hàng đang lựa đồ trong hợp tác xã cung - tiêu
Tần Thanh Man cũng không rõ mình muốn mua cái gì, dứt khoát đi dạo từ quầy hàng ở tầng một rồi đi dần lên trên.
Đây không phải lần đầu tiên cô đi dạo trong hợp tác xã cung - tiêu ở thời đại này, nhưng mỗi lần đi dạo vẫn cảm thấy rung động không thôi.
Tất cả quầy hàng đều bày bán đủ loại hàng hóa vật phẩm.
Đồ vật nhỏ nhặt ai cũng cần như kim chỉ, lớn thì có chậu rửa mặt, bình nước, cần cái gì có cái đó, thậm chí cô còn nhìn thấy tivi, bề ngoài nó có màu vàng nhạt, như một cái hộp hình vuông, lúc này có rất nhiều người đang vây quanh quan sát cái tivi này.
Trong mắt của tất cả mọi người đều toát lên vẻ thích thú và kích động.
Nhìn thấy tivi, Tần Thanh Man chỉ sững sờ mấy giây rồi bình tĩnh lại.
Năm 1958, nước ta có chiếc tivi đen trắng đầu tiên, chỉ là tivi vừa mới được làm ra nên chất lượng hình ảnh không rõ nét, giá cả cũng đắt đỏ, một gia đình bình thường không thể chi trả nổi cho nên nó không được thông dụng, nhưng theo sự thay đổi của thời gian, kỹ thuật đang được không ngừng hoàn thiện.
Năm tháng này nhìn thấy tivi trong thị trấn cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù sao thì lúc này tivi bắt đầu trở nên phổ biến, năm 71, tivi đen trắng xuất hiện ở một trấn nhỏ xa xôi thế này cũng là chuyện hợp lý.
"Đồng chí, làm sao để mua được chiếc tivi này?"
Cho dù lúc này cả trấn Hồng Kỳ chưa có nhà nào có phiếu tivi, nhưng một số người dân biết món này, còn đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.
Chiếc tivi được đặt trên một quầy hàng lớn ở trung tâm hợp tác xã cung – tiêu, đây là vị trí tốt nhất trong cả hợp tác xã cung - tiêu, bốn phương tám hướng đều có mọi người vây quanh, nghe thấy có người hỏi giá cả của tivi, tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận