Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 997 -




Sở Sở hiểu được câu này, cậu nhớ năm ngoài nhà bọn họ không đủ ăn, mùa đông phải chịu rét buốt.
Cậu quay người ôm chặt lấy Tần Thanh Man: “Chị, sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền mua thịt cho chị bồi bổ thân thể, không để chị ăn đói mặc rách nữa.”
“Được.”
Tần Thanh Man đã đoán được mình gặp vấn đề gì, mỉm cười xoa mặt Sở Sở rồi nói với bác sĩ: “Bác sĩ, phiền ông kiểm tra cho em trai tôi một chút với.”
Nguyên chủ là người trưởng thành mà thân thể còn suy nhược nghiêm trọng đến thế, dù Sở Sở đã được chăm lo nhưng chưa chắc đã nuôi dưỡng đủ.
Đôi khi bên trong yếu nhưng bên ngoài nhìn không ra.
Bác sĩ thấy Tần Thanh Man nhờ thì khẽ gật đầu, lấy ống nghe ra kiểm tra cho Sở Sở.
Thấy cảnh này, mấy người Vương Thái Bình cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Thời đại này rất nhiều người thiếu dinh dưỡng, dinh dưỡng kém sẽ dễ xuất hiện tình trạng ngất xỉu.
“Đỗ Hoành Nghị.” Vương Thừa Bình nhìn về phía Đỗ Hoành Nghị.
“Vâng.” Đỗ Hoành Nghị lập tức đứng nghiêm.
“Sau khi quay về bàn giao cho nhà ăn, ngày nào cũng phải đưa cho đồng chí Tần Thanh Man hai lạng thịt, đây là phụ cấp cho công lao của đồng chí Tần Thanh Man, tôi phê chuẩn.” Dựa vào thành tích của Tần Thanh Man, sư đoàn cung cấp cho cô hai lạng thịt mỗi ngày cũng là chuyện hợp lý.
“Sư đoàn trưởng.” Tần Thanh Man ngạc nhiên nhìn Vương Thừa Bình: “Sư đoàn trưởng, không cần đâu, sư đoàn nhiều người thế, thịt vốn đã ít, tôi không cần bồi bổ, tiền lương của tôi đủ để mua thịt ăn.”
Không phải Tần Thanh Man giả vờ từ chối mà cô biết sư đoàn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhiều người thế mà không đói bụng đã tốt lắm rồi, thịt cũng ít, ngày nào cũng chỉ có một lượng thịt ít ỏi cung cấp cho các chiến sĩ, nửa tháng mới được ăn một bữa thịt đầy đủ.
Mọi người đều rất khó khăn.
“Đồng chí Tần đừng nói nữa, hai lạng thịt nhiều cũng không nhiều mà ít cũng chẳng ít, đây vốn là phần cô được nhận, không được mặc cả với tôi, đây là mệnh lệnh.” Vương Thừa Bình dùng mệnh lệnh ép người luôn.
Tần Thanh Man bất đắc dĩ im lặng.
Nhưng trong lòng cô cực kỳ cảm kích Vương Thừa Bình.
Sư đoàn cho cô phụ cấp hai lạng thịt mỗi ngày trông thì không nhiều, nhưng nếu tính cả năm thì chẳng ít chút nào, bây giờ không ít công nhân chính thức trong nhà máy một tháng cũng không được phụ cấp đủ một cân thịt nữa.
Do đó, có thể thấy đất nước đang khan hiếm thịt đến mức nào.
Có tiền mà không có tem phiếu thịt cũng không mua được thịt.
Vương Thừa Bình vừa nói chuyện với Tần Thanh Man, bác sĩ cũng kiểm tra cho Sở Sở xong, ông ấy nhíu mày: “Nếu nhà mọi người có thể uống sữa dê được thì tốt.” Ông ấy biết mùa đông nhà họ Tần nuôi dê lấy sữa uống.
Tần Thanh Man vừa nghe bác sĩ nói xong là biết thân thể của Sở Sở cũng chưa được chăm cho khỏe hẳn.
Cô xoa đầu Sở Sở, mỉm cười nói cảm ơn bác sĩ.
Vương Thừa Bình bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ông là sư đoàn trưởng, có thể phụ cấp mỗi ngày hai lạng thịt cho nhà họ Tần đã là mức tối đa, không thể làm gì với sữa bò hay sữa dê được.
“Sư đoàn trưởng.”
Đột nhiên Đỗ Hoành Nghị gọi Vương Thừa Bình.
“Nói đi.” Vương Thừa Bình biết Đỗ Hoành Nghị có lời muốn nói.
“Sư đoàn trưởng, sư đoàn chúng ta tự nuôi lợn, sao năm nay chúng ta không nuôi bò hoặc dê, sữa dê và sữa bò đều có thể uống được. Ngày nào quân nhân chúng ta cũng phải tập luyện cường độ cao mà lại thiếu thịt nên có thể uống sữa dê, sữa bò, dẫu sao dê và bò ăn cỏ nên dễ nuôi hơn lợn nhiều.” Đỗ Hoành Nghị đã muốn đề nghị chuyện này từ lâu.
Từ khi uống sữa dê nấu ở nhà họ Tần, anh ấy cảm thấy sữa dê là một món bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể rất tốt.
Địa bàn của sư đoàn khá rộng, hoàn toàn có thể nuôi dê.
Ngoài việc lấy sữa uống, mùa đông không nuổi nổi thì có thể giết lấy thịt ăn, mùa đông ăn thịt dê cũng có thể giữ ấm cho cơ thể.
Vương Thừa Bình trừng mắt nhìn Đỗ Hoành Nghị.
Ông ấy biết là thằng nhóc này đang rước phiền phức cho mình mà.
Sư đoàn là nơi bảo vệ biên giới, sao có thể nuôi lợn rồi lại nuôi bò nuôi dê như người dân được, chuyện này mà để đám người ủy ban cách mạng biết được sẽ khiếu nại bọn họ tranh lợi với dân, đến lúc đó chắc sư đoàn cũng chẳng có quyền nuôi lợn nữa.
Đỗ Hoành Nghị biết tại sao Vương Thừa Bình lại trừng mình.
Anh ấy rụt cổ lại như rùa rụt đầu, dẫu sao anh ấy cũng đề xuất ý kiến, người xử lý là sư đoàn trưởng và chính ủy, trung đoàn trưởng nhỏ bé như anh ấy có lòng cũng chẳng làm gì được, nhưng anh ấy cảm thấy cần phải bổ sung thêm các sản phẩm từ sữa cho các chiến sĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận