Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1002:

Chú Quách đương nhiên không có lý gì để từ chối.
Bên kia hải đảo Khương Thư Lan lo lắng ba ngày.
Tuy nhiên cũng may, ba ngày sau xe lửa đến trạm, danh sách hàng hóa điện báo phát qua, liền ở trong tay của Khảm Nhi.
Khảm Nhi không chỉ cầm danh sách, ngay cả nội dung mỗi loại hàng hóa trên danh sách, hắn ta đều có thể thuộc làu làu.
Hơn nữa có chú Quách ở bên cạnh chỉ điểm hắn ta nhận hàng, cũng coi như là thuận lợi giao tiếp.
Tiếp theo chính là đi đại bách hóa cùng với mười mấy cái Cung Tiêu Xã giao tiếp với người phụ trách.
Phụ trách đón hàng lần này của Đại Bách Hóa chính là Nhạc Kiến Thanh. Thời điểm hắn ta nhìn thấy Khảm Nhi đến đây đưa hàng, còn sửng sốt.
“Là đồng chí Khương bảo cậu tới sao?”
Khàm Nhi gật gật đầu, chờ sau khi thuận lợi bàn giao hàng hóa xong, Nhạc Kiến Thanh liền nói nhỏ với mười mấy đồng chí cùng theo tới: “Đứa nhỏ này không dễ dàng. Sau này mọi người đừng ai làm khó dễ nó, khi kiểm hàng, nếu có vấn đề thì tìm người chủ.”
Mọi người đương nhiên sẽ cho Nhạc Kiến Thanh mặt mũi.
Khảm Nhi không nghe thấy Nhạc Kiến Thanh đang nói cái gì, nghĩ đến khẳng định là hắn ta nói lời tốt là được.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sau khi Nhạc Kiến Thanh nói, những lãnh đạo nhỏ ban đầu còn có chút chướng mắt với mình liền nhìn với ánh mắt có phần hiền lành hơn hẳn.
Chờ sau khi mọi người đều rời đi, Khảm Nhi quay sang cúi đầu với Nhạc Kiến Thanh: “Cảm ơn giám đốc Nhạc.”
Nhạc Kiến Thanh lắc đầu, đỡ hắn dậy: “Tôi đây có cái gì đáng cảm tạ, không đáng giá.”
Dừng một chút, vẻ mặt phức tạp mà nhìn Khảm Nhi: “Thằng nhóc cậu cũng coi như có vận quý nhân, sau này đi theo đồng chí Khương làm việc thật tốt, sẽ không thiếu chỗ tốt.”
Hắn ta nhìn thấy rất rõ đồng chí Khương kia không hề là vật trong ao.
Khảm Nhi đi theo đồng chí Khương làm việc, tương lai có thể kém sao? Vậy tất nhiên là không thể kém rồi.
Khảm Nhi nghe Nhạc Kiến Thanh nói vậy, bản thân cũng không cảm thấy có gì lạ mà gật gật đầu: “Chị dâu đối xử với tôi rất tốt.”
“Sau này tôi có năng lực rồi, tôi nhất định sẽ báo đáp chị dâu.”
Nhạc Kiến Thanh thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện lại còn biết biết ơn người khác như vậy.
Hắn ta không nói thêm gì nữa, nhiều lời chỉ khiến người ta chán ghét.
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Chờ tôi kiểm kê hàng hóa bên đây xong, cậu về nhà chung với tôi đi, tôi lấy thêm cho cậu mấy bộ quần áo cho trẻ con.”
Lúc cho Khảm Nhi quần áo cũ, hắn ta vô tình biết được, dưới Khảm Nhi còn có em trai em gái.
Khảm Nhi sửng sốt, hắn hơi căng thẳng: “Giám đốc Nhạc.”
Đối với hắn thì người tốt thật sự rất ít, sự tốt đẹp như này có hơi không thích nghi kịp.
“Gọi chú được rồi, nếu tính ra thì tôi cũng coi như em trai thím cậu, quần áo cất giữ thì cũng là cất giữ, chút nữa cậu đi lấy với tôi đi.”
Nhiều lần lời nói đã đến bên miệng Khảm Nhi, nhưng hắn lại nuốt trở vào.
“Cảm ơn, cảm ơn chú.” Ngoại trừ lời này, hắn không biết nên nói gì mới tốt.
Khương Thư Lan không biết, cô để Khảm Nhi đi bàn bạc với người ta, vậy mà còn khiến cho Khảm Nhi có được một tầng quan hệ như này với Nhạc Kiến Thanh.
Lúc cô nhận được tin, hàng hóa ở thủ đô đã giao đi hết.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong một đống chuyện này.
Rau củ sấy khô còn dư lại thì vài ngày sau đưa đến Tây Bắc Cơ là được.
Nhà máy đã xây dựng xong xuôi, vì đuổi kịp hàng hóa mà nhà máy làm việc liên tục.
Nhưng bởi vì nguyên nhân từng xảy ra hỏa hoạn, Khương Thư Lan điều chỉnh điều lệ mới trong nhà máy, cô sắp xếp người trực ban mỗi ngày.
Người trực ban phụ trách tắt hết tất cả thiết bị trong nhà máy, kiểm tra xem hàng hóa có đúng vị trí hay không, cửa sổ đã đóng hay chưa.
Mỗi người sẽ làm một ngày.
Cô cảm nhận được, sau khi điều lệ này được đặt ra, mọi người cảnh giác hơn đôi chút, bọn họ không còn tùy tiện như trước nữa.
Với lại, kết quả xử phạt cũng đã có .
Bạn cần đăng nhập để bình luận