Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1006:

Điều này làm cho Trâu Dương xấu hổ, càng xấu hổ hơn là người cầm cái bánh mè kia lại là Khương Bình An.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, nó vẫn không bao giờ quên Khương Bình An.
Kiếp trước, khi Khương Thư Lan mới gả tới nhà họ Trâu, người nhà họ Khương rất lo lắng nên lâu lâu sẽ cho người tặng đồ sang.
Lúc đó, Khương Bình An đã đi theo người lớn tới.
Nhưng mà, Khương Bình An kia yếu đuối, nhát gan, hướng nội, tự ti.
Tới nhà họ Trâu rồi, cậu bé cũng không dám nói chuyện, rót nước cho cậu nhóc, cậu nhóc cũng không uống.
Chỉ khi nhìn thấy Khương Thư Lan, cậu nhóc mới nhẹ nhàng cười với cô một cái, sau đó mềm mại gọi một tiếng cô.
Còn những lúc khác, dù Trâu Mỹ có nói gì với cậu nhóc, đôi mắt của cậu nhóc vẫn cứ ảm đạm, sau đó là sự trầm mặc.
Hèn mọn đến tận xương cốt.
Nhưng mà… Thằng nhóc con Khương Bình An trước mặt này, rõ ràng không giống nhau, ánh mắt cậu bé sáng ngời, quần áo rất có thể diện, quan trọng là cậu bé rất tự tin.
Cho dù nó là người lạ, cậu bé vẫn quan tâm như thường.
Đây là sự khác biệt của Khương Bình An.
Tiểu Thiết Đản đối mặt với sự trầm mặc của Trâu Dương, bé có hơi nghi hoặc, bé đưa cái bánh mè đường qua: “Anh trai nhỏ, anh ăn đi.”
Sau đó, dường như bé nhận ra trên bánh vẫn còn in dấu răng của mình.
Bé hơi ngượng ngùng mà cười cười, sau đó bẻ đi phần có dấu răng kia: “Anh trai nhỏ đừng ghét bỏ, em chỉ cắn một cái.”
Trâu Dương rất đói bụng, mà bánh mè đường thơm ngọt, nó không kiềm được mà hít hít cái mũi.
Nó đã không ăn cơm ba ngày nay, chỉ uống nước cho no bụng mới có thể cầm cự đi từ thủ đô về thị trấn Bình Hương.
Đối mặt với cái bánh mè đường được đưa tới kia, Trâu Dương suýt không nhịn được rất nhiều lần.
Nó muốn tiến đến, cướp về, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn hết tất cả vào bụng.
Nhưng mà, dù sao trong thân thể này cũng ẩn giấu trái tim của một kẻ trưởng thành, nên nó vẫn giữ được một tia lý trí cuối cùng để mà không giật lấy cái bánh kia.
Trâu Dương nhìn chằm chằm bánh mè đường, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Tiểu Thiết Đản.
Đời này, Tiểu Thiết Đản đi theo Khương Thư Lan, trong tương lai chắc hẳn thành tựu sẽ rất cao nhỉ?
Cậu nhóc sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực vật lý.
Chứ không giống như đời trước, Khương Bình An chẳng khác nào sao băng, xẹt qua một cách ngắn ngủ, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt Trâu Dương dần thay đổi, nếu đã như vậy, Tiểu Thiết Đản của đời này sẽ là đối thủ lớn nhất của nó.
Nếu… Nếu cậu ta có thể chết yểu giống như kiếp trước thì tốt rồi.
Nhưng mà, Trâu Dương biết chuyện đó không có khả năng, đời này Khương Thư Lan không gả cho cha nó, nó sẽ không thể là một Trâu Dương mang thành tựu trở lại nhà họ Trâu, chống lưng cho Khương Thư Lan.
Nó cũng sẽ không mắc bệnh suyễn, chết đi mà chẳng ai biết.
Một khắc đó…. Trong đầu Trâu Dương xuất hiện một ý nghĩ ác độc, trời đã sinh ra nó sao còn sinh ra cậu nhóc này làm gì.
Nếu Khương Bình An không tồn tại thì tốt rồi.
“Anh trai nhỏ? Anh không ăn hả?”
Tiểu Thiết Đản ngượng ngùng cười với Trâu Dương, nụ cười này vô cùng sạch sẽ và trong sáng, không có bất kỳ sự xem thường hay miệt thị nào.
Điều này là cho Trâu Dương bừng tỉnh.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo sạch sẽ của đối phương.
Trâu Dương lập tức cứng đờ, khi bị đôi mắt sạch sẽ ấy nhìn vào, nó có cảm giác mình chẳng khác nào con chuột già trong ống cống, vừa dơ vừa xấu.
Trâu Dương… Chẳng lẽ nó thật sự kém cỏi hơn Khương Bình An sao?
Chẳng lẽ nó thật sự muốn làm chuyện mà ngay cả nó cũng khinh thường sao?
Rõ ràng kiếp trước nó cũng là thiên tài.
Huống hồ, bây giờ nó còn trọng sinh, nó không tin, nó đã trọng sinh rồi mà vẫn không bằng Khương Bình An.
Nó không tin là nó kém cỏi hơn Khương Bình An.
Tiểu Thiết Đản thấy ánh mắt của người đối diện rất phức tạp, mắt thấy bà sắp giục mình, bé liền nhét bánh mè đường vào lòng Trâu Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận