Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 101:

Gót chân của cô như thể đang cắm rễ ở đó vậy, lý trí nói cho cô biết hiện tại phải lập tức rời đi, phải nhắm mắt mà làm ngơ.
Trâu Dược Hoa mà chết coi như cũng hòa hợp với ý nguyện của cô.
Nhưng cô lại nhớ đến lời cha nói, không thể thấy người chết mà không cứu được.
Cứu Trâu Dược Hoa, cô sẽ hối hận vì đã cứu một tên khốn, nhưng nếu không cứu Trâu Dược Hoa, cô sẽ hối hận cả đời về sau.
Không thể vì anh ta là Trâu Dược Hoa mà cô lại trơ mắt không cứu anh ta được.
Để cho một sinh mệnh ở trước mặt cô cứ vậy biến mất.
Khương Thư Lan cắn răng quay đầu lại, nhanh chóng đi tới, lớn tiếng nói với mọi người: “Mau tránh ra, tôi đến rồi đây.”
Thanh âm mềm mại lại có vài phần sốt ruột không che giấu được.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía cô.
Giang Mẫn Vân hoàn toàn không ngờ được rằng, Khương Thư Lan vậy mà lại nguyện ý cứu Trâu Dược Hoa, cô ta cũng theo bản năng mà tránh ra.
Khương Thư Lan bất chấp ánh mắt của bọn họ, cô ngồi chổm xuống, đi tới bên cạnh: “Để anh ta nằm ngửa ra.”
Người đầu tiên phản ứng lại là Chu Trung Phong, anh là người trong bộ đội, vào thời khắc lâm nguy sẽ có năng lực phản ứng nhanh hơn người bình thường.
Lập tức làm theo sự phân phó của Khương Thư Lan, đặt Trâu Dược Hoa nằm ngửa ra.
Khương Thư Lan nói: “Nước đâu? Cho tôi một chén nước, phải là nước lạnh.”
Lời này vừa thốt ra, cán sự ở bên cạnh lập tức lấy ra một ca tráng men.
Khương Thư Lan uống một ngụm nước, nước lạnh đến khiến cô phải giật mình, sau đó hướng về phía mặt của Trâu Dược Hoa mà phun xuống.
Nước văng ra khắp nơi trên khuôn mặt của Trâu Dược Hoa.
Sau đó, Trâu Dược Hoa đột nhiên mở to mắt, anh ta có chút hoang mang, phía sau gáy đột nhiên rất đau.
Hai đứa con bên cạnh đang khóc thành tiếng, thét lên chói tai như muốn xuyên qua tai anh ta vậy.
Khiến anh ta có cảm giác không biết bây giờ là lúc nào nữa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Khương Thư Lan.
Trâu Dược Hoa mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng quát: “Khương Thư Lan, cô dám phun nước vào mặt tôi sao?”
“Đứa nhỏ khóc lớn tiếng như vậy, cô còn không nghe thấy sao?”
Ngữ khí của anh ta đầy ý sai khiến mà vênh mặt lên, lời nói tràn đầy sự ghét bỏ oán hận, khiến cả cục dân chính liền trở nên im lặng.
Hơn nữa còn im lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cực kỳ kỳ quái mà nhìn chằm chằm Trâu Dược Hoa.
Khương Thư Lan ngơ ngác một cái, sau khi hoàn hồn cô liền trưng ra khuôn mặt lạnh lùng trong chốc lát.
Sau đó liền đổ hết số nước còn lại trong chiếc bình lên đầu anh ta, thanh âm mềm mại nhưng lạnh lùng.
“Anh nói chuyện với ai đó? Con anh khóc thì có liên quan gì đến tôi?”
“Tôi thấy cứu anh còn không bằng cứu một con chó, cứu con chó, nó còn biết quay lại vẫy đuôi với tôi, nhưng cứu anh thì lại bị anh cắn cho một cái.”
Bắt cô chiếu cố con của anh ta sao, đâu ra đạo lý đó vậy!?
Nước lạnh như băng từ trên đỉnh đầu Trâu Dược Hoa mà nhỏ xuống, từ tóc, chảy đến mặt, xuống tới tận xương quai xanh khiến Trâu Dược Hoa không khỏi rùng mình.
Nước lạnh như băng khiến đầu óc đang hỗn độn của anh ta có vài phần thanh tỉnh, anh ta theo bản năng liền nhìn cảnh vật xung quanh.
Nhưng lời nói của Khương Thư Lan liền đánh gãy suy nghĩ của anh ta, khiến Trâu Dược Hoa vô cùng phẫn nộ.
Bản thân anh ta cao cao tại thượng cả đời, vậy mà lại gặp phải cảnh Khương Thư Lan không thèm để ý đến bộ dáng của anh ta như vậy.
“Khương Thư Lan, tôi dễ tính với cô quá rồi phải không?”
Đứa nhỏ khóc nháo không thèm dỗ không nói, phun nước vào mặt anh ta không nói, lại còn lấy nước trong bình đổ xuống đầu anh ta, còn nói anh ta không bằng con chó.
Trâu Dược Hoa không hiểu Khương Thư Lan từ trước đến giờ luôn đặt anh ta lên trên, thấp cổ bé họng mà làm vợ cả đời như Khương Thư Lan lấy đâu ra dũng khí để nói như vậy chứ?
Cô không sợ mình sẽ bị đuổi ra khỏi cửa sao?
Thái độ này của Trâu Dược Hoa khiến mọi người xung quanh kinh ngạc, có người thực sự nhìn không được nữa.
“Vị đồng chí à, sao anh lại như vậy? Vị nữ đồng chí này đã có hảo tâm cứu anh đó. Anh đã không cảm ơn người ta, lại còn liên tục mắng chửi cô ấy, tôi thấy người ta nói đúng đó, cứu anh thực sự là không bằng cứu một con chó.”
Thực sự thì thái độ của Trâu Dược Hoa rất quá đáng.
Bộ dạng này rất giống với một người đàn ông gia trưởng ở nhà, bộ dạng quát lớn như chỉ huy vợ mình.
Lời này vừa thốt ra, Trâu Dược Hoa cả kinh, ngữ khí cực kỳ khinh miệt: “Cô ta sao? Là cô ta cứu tôi sao?”
Sao có thể chứ?”
Người phụ nữ suốt ngày chỉ biết vây quanh kệ bếp và con cái như cô, cho dù bắt cô tiêu tiền cô cũng không biết!
Thế thì làm sao mà cứu người được chứ?
Đây không phải chuyện rất kỳ quái sao?
Lời này vừa nói ra lập tức khiến người khác phẫn nộ: “Anh đúng là một con sói mắt trắng()!”
[Chú thích: (
) "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận