Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1010:

Giang Mẫn Vân ghé vào bên tai Trâu Dược Hoa, nhẹ nhàng nói ra một cái tên.
Sau đó, cô ta trơ mắt nhìn sắc mặt Trâu Dược Hoa biến đổi.
Cô ta cười vô cùng sảng khoái: “Trâu Dược Hoa, anh có thể đi tìm cha của con tôi.”
“Nhưng mà, một khi anh đâm thủng chuyện này, vị trí chủ nhiệm xưởng cán thép kia, không biết anh có giữ được hay không nữa?”
“Đúng không nhỉ?”
Giang Mẫn Vân đánh giá một chút, nhà họ Trâu hai phòng một sảnh, cô ta cười cười.
“Với lại, anh không còn công việc chủ nhiệm kia, cha của con tôi, chắc cũng sẽ thu hồi chỗ ở này lại nhỉ? Nhà họ Trâu mấy người có nơi ở dự phòng không? Nếu không có, không biết mấy người có phải lưu lạc đầu đường hay không đây?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa những lời khắc nghiệt nhất.
Trâu Dược Hoa tức giận đến mức cả người run rẩy, đầu lưỡi ép chặt vào hàm: “Giang Mẫn Vân, Giang Mẫn Vân, sao cô có thể không biết xấu hổ đến như vậy?”
“Ông ta có thể làm cha cô được luôn đấy!”
Giang Mẫn Vân cười lạnh: “Chỉ có anh mới được phép tìm phụ nữ giàu có, còn tôi thì không được phép tìm lãnh đạo của anh đúng không?”
“Ông ta có thể làm cha tôi hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ để ý, người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết anh.”
“Trâu Dược Hoa, anh cứ ầm ĩ đi, nếu ầm ĩ ra mọi chuyện, con tôi có cha nó cha chở, còn anh thì sao? Trâu Dương và Trâu Mỹ anh yêu thương nhất kia, không có người cha như anh, không biết bọn chúng có thể sống những ngày tháng hạnh phúc như hiện tại nữa hay không.”
Đây là uy hiếp, đây chính là uy hiếp.
Trong lòng Trâu Dược Hoa hận muốn chết, hận đến nỗi ngay cả ý nghĩ muốn giết chết Giang Mẫn Vân cũng đều có.
Giang Mẫn Vẫn thưởng thức đủ vẻ mặt của anh ta rồi, cô ta đưa tay vỗ vỗ mặt anh ta: “Nếu cha con mấy người không tuyệt tình như vậy, tôi sẽ không đi đến bước đường này.”
“Muốn trách, vậy thì tự trách mấy người đi!”
Nói xong, cô ta mang theo túi, lắc mông, thướt tha yêu kiều mà đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi, Trâu Dược Hoa tức muốn hộc máu, anh ta quơ hết những đồ vật trong phòng xuống.
Bà lão Trâu ở bên ngoài bị làm cho hoảng sợ: “Dược Hoa, Dược Hoa.”
Trâu Dược Hoa quay đầu, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ tươi: “Con không ở nhà, sao mẹ lại không trông chừng cô ta? Sao mẹ lại không trông chừng cô ta vậy hả?”
Bà lão Trâu ngập ngừng: “Mẹ, từ trước đến giờ mẹ không quản được cô ta.”
Bà ta không biết vì sao hai người bọn họ lại cãi nhau.
Mãi đến khi bà ta nhìn thấy bản báo cáo trên mặt đất, bà ta nhặt lên, nhưng do không biết chữ, bà lão Trâu cầm bản báo cáo đưa cho Trâu Dương.
“Dương Dương, cháu nhìn thử xem, rốt cuộc vì sao mà bọn họ lại cãi nhau vậy?”
Trâu Dương nhìn bản báo cáo, nó sửng sốt, sau đó, nó còn chưa kịp hoàn hồn, Trâu Dược Hoa giống như phát điên, anh ta giật bản báo cáo kia đi.
“Không được xem, không được xem.”
Giang Mẫn Vân đội cho anh ta cái nón xanh chói chang như vậy, ai cũng không chịu nổi.
Huống chi là Trâu Dược Hoa.
Bà lão Trâu ở bên cạnh không hiểu ra sao: “Dương Dương, trên đó viết gì vậy?”
Trâu Dương có thể nói thế nào?
Nó không thể nói, cũng không có cách nào để nói ra.
Nó mà nói, dựa vào người bà miệng rộng này của nó, chưa đến ngày hôm sau, người người nhà nhà đều sẽ biết, mẹ kế Giang Mẫn Vân của nó cho cha nó đội nón xanh.
Trâu Dương lắc đầu, nó đuổi bà lão Trâu đi.
Trâu Dương nhìn dáng vẻ điên cuồng của Trâu Dược Hoa, bỗng dưng nó nói: “Cha nói thử xem đây có phải là báo ứng hay không?”
Trước đó bọn họ tính kế Giang Mẫn Vân, định rằng bắt lấy Hồ Vịnh Mai rồi sẽ đạp cô ta đi.
Kết quả… Bọn họ tính kế không thành công, Giang Mẫn Vân ở hậu phương, vậy mà lại mang thai con của người đàn ông khác, làm loạn ngay trên đầu nhà họ Trâu.
Đầu óc Trâu Dược Hoa hỗn loạn, vừa giống như đất đá trộn lỗn, vừa giống như trải qua mưa rền gió dữ khiến anh ta quay mòng mòng, cái gì cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận