Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1011:

Trâu Dương nhìn Trâu Dược Hoa như vậy, nó nói thẳng: “Cha đi tố cáo đi, tố cáo tác phong nam nữ của Giang Mẫn Vân có vấn đề, dù cho cô ta hay tình nhân của cô ta, tất cả đều sẽ bị bắt lại.”
Ở gian đoạn mấu chốt như thế này, nếu bị chụp cái mũ liên quan đến tác phong nam nữ, Giang Mẫn Vân sẽ xong đời.
Nhưng mà… Sau khi Trâu Dược Hoa rửa mặt với một chậu nước lạnh, anh ta đã trở nên bình tĩnh: “Không thể tố cáo.”
“Nếu tố cáo, cả nhà chúng ta cũng sẽ tiêu đời.”
Nếu người Giang Mẫn Vân vụng trộm là người bình thường, chỉ cần một giây anh ta cũng có thể chơi chết đối phương.
Nhưng mà… Người Giang Mẫn Vân vụng trộm không phải người bình thường, đó là người mà anh ta cũng phải cung kính ba phần.
Trâu Dược Hoa còn chưa kịp hành động, đối phương chỉ cần tìm một cái cớ là có thể đuổi bọn họ ra khỏi xưởng cán thép.
Trâu Dương nhíu mày: “Cha, chẳng lẽ cha thật sự muốn xem tiền như rác sao?”
Bỗng nhiên Trâu Dược Hoa ngẩng đầu, một giọt nước rơi xuống từ trên mặt, anh ta âm trầm nói: “Nếu không thì sao? Nếu không chúng ta sẽ giống như cá chết lưới rách, cha bị khai trừ, sau đó cả nhà chúng ta dọn ra khỏi đây, Trâu Dương, con nói cho cha biết, sau khi cha bị khai trừ, không có nhà ở, anh em bọn con đi uống gió Tây Bắc à?”
Giây phút này, anh ta hối hận, hối hận trước đó không nên nhất quyết đi buộc ga-rô.
Nếu anh ta không buộc ga-rô, có phải Giang Mẫn Vân sẽ không trở nên như vậy hay không?
Trâu Dương cứng họng, nó rất muốn nói, nếu Trâu Dược Hoa thất nghiệp, bọn họ phải dọn ra khỏi nhà.
Nhưng dựa vào ký ức đời trước, bọn họ cũng có thể sống tốt.
Chỉ là… Sẽ thật sự tốt ư?
Trâu Dương chần chừ.
Bây giờ thời đại này không cho phép buôn bán, nó có thể làm cái gì?
Nghiên cứu vật lý?
Một người chưa từng tiếp xúc với vật lý, bỗng nhiên nghiên cứu vật lý, nó có thể bị như quái vật mà bị bắt lại hay không đây?
Vẻ mặt Trâu Dương tái nhợt, nó nhận ra từ khi trọng sinh về, thứ vô dụng nhất chính là cái danh thiên tài của nó.
Cái gì cũng không làm được.
Trâu Dược Hoa thấy vẻ mặt con trai thay đổi, anh ta cũng hơi đau lòng, tay miết miết mi tâm: “Được rồi, con ra ngoài dỗ Tiểu Mỹ đi, chuyện người lớn, con đừng xen vào.”
Trâu Dương ngây ngốc đi ra ngoài.
Đi được một nửa, nó nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng ngủ, rồi lại nhìn cái nồi cái chén lạnh ngắt trong phòng bếp.
Bỗng nó nói: “Cha, cha hối hận không?”
Trâu Dược Hoa bất giác ngẩng đầu, anh ta lập tức nghe Trâu Dương nói tiếp: “Con nhớ rõ đời trước, cái phòng ngủ này, dì Thư Lan dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.”
“Trên bàn ở nhà chính luôn luôn có một bình hoa dại tươi mới.”
“Mỗi buổi sáng con thức dậy, luôn có một ly nước mật ong, mặc kệ con trở về lúc nào, cũng sẽ có đồ ăn rất phong phú.”
Nói đến đây, Trâu Dương nhận ra, nó cực kỳ hoài niệm đời trước.
Bỗng nhiên nó nói: “Cha, cha cưới Giang Mẫn Vân, cha có hối hận không?”
Trâu Dương nhắc tới chuyện này khiến cho Trâu Dược Hoa nhớ đến đời trước, đó là những thứ bị anh ta cố ý bỏ qua.
Nhà ở sạch sẽ ngăn nắp, nước mật ong hay bất cứ khi nào trở về nhà cũng sẽ có đồ ăn ngon.
Trước kia anh ta cảm thấy đây là những thứ vô dụng nhất, chỉ có đàn bà phụ nữ mới làm.
Bây giờ, anh ta lại nhận ra… Những thứ Khương Thư Lan làm lại là những thứ quý giá nhất.
Trâu Dược Hoa đặt mông ngồi xuống giường, ánh mắt anh ta ngây dại ra mà nhìn ngoài cửa sổ.
Trâu Dược Hoa nghĩ, nếu Khương thư Lan ở đây, trên cửa sổ cũng sẽ dán những thứ thật xinh đẹp.
Khương Thư Lan cũng sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như ngoại tình để anh ta phải nuôi con hoang.
Khương Thư Lan… Anh ta không được nghĩ tiếp, cũng không được nghĩ sâu hơn nữa, suy nghĩ càng nhiều cũng chỉ hối hận càng nhiều rồi cũng sẽ khắc cốt ghi tâm.
Ga tàu hỏa.
Sau khi ngồi xe lửa ba bốn ngày, rốt cuộc cha Khương, mẹ Khương và Tiểu Thiết Đản đã tới Dương Thành, bọn họ lại mua vé tàu đến hải đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận