Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1015:

Khương Thư Lan không khỏi cười, cửa vừa mở, cô lập tức đưa khô cá qua.
Khô cá ở Đông Bắc chính là dùng cá sông làm, tuy phải ướp rất lâu, nhưng vẫn còn một mùi tanh nồng.
Mà khi Miêu Hồng Vân nhận lấy khô cá kia, chị ấy lập tức nôn ọe dữ dội…
Trong nháy mắt đó, mẹ Khương và Khương Thư Lan đồng loạt nhìn sang.
Miêu Hồng Vân hơi xấu hổ, chị ấy che miệng, còn nôn thêm hai cái.
Sau đó mới giải thích: “Mấy ngày nay dạ dày cháu ăn uống không tốt, dạ dày vẫn luôn căng ra, uống thuốc mới đỡ hơn chút, một khi không uống nữa, dạ dày sẽ có vấn đề.”
Lời này còn chưa nói xong, chị ấy lại nôn ra hai phát.
Nhưng mà Khương Thư Lan và mẹ Khương là ai. Bọn họ đều là người từng trải, Khương Thư Lan sinh đôi, mẹ Khương thì sinh tận bốn năm đứa con.
Hai người đều là người có kinh nghiệm phong phú.
Khương Thư Lan bất giác nói: “Chắc không phải là chị mang thai chứ?”
Miêu Hồng Vân sửng sốt, chị ấy phản xạ có điều kiện mà lắc đầu: “Sao chị có được? Nhiều năm như vậy chị không có, với lại chị đã uống thuốc chú kê cho hơn một năm nay rồi, mỗi lần cùng phòng cũng đúng thời điểm, nhưng một năm này vẫn chưa có.”
Tại sao bỗng nhiên chị ấy lại mang thai cho được?
Chị ấy nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chắc là không phải đâu, mấy ngày trước chị có ăn bánh trứng gà quá hạn, đêm hôm đó chị vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, chắc là do trước đó bệnh nên mới dễ bị này bị kia.”
Thân thể chị ấy thì chị ấy biết, chị ấy muốn có con mười mấy năm nhưng vẫn chưa được.
Lần này nôn mửa cũng bởi vì ăn thức ăn hỏng, với lại, chị ấy và bà lão Na đều đã từ bỏ, tháng trước cũng không cùng phòng.
Bọn họ thật sự đã quá mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác.
Khương Thư Lan và mẹ Khương liếc nhìn nhau một cái, bọn họ vẫn nghi ngờ, cô lấy khô cá trong tay mẹ Khương, sau đó đưa đến dưới mũi Miêu Hồng Vân: “Chị thấy dễ ngửi không?”
Dễ ngửi hay không, không quan trọng. Miêu Hồng Vân cong eo, đỡ tường, nôn thốc nôn tháo.
Bộ dạng nôn mửa kia giống như hận không thể nôn luôn cả ruột gan phèo phổi ra.
Khương Thư Lan nhìn chị ấy có phản ứng lớn như vậy, cô hoảng sợ.
Khương Thư Lan vội vàng thu hồi khô cá, rồi để dưới mũi ngửi: “Đây rõ ràng là mùi khô cá, kèm theo chút hương vị của ớt cay và tiêu, cũng không tanh mà.”
Bọn họ đã ướp một tháng, sao còn tanh cho được.
Bọn họ nhìn phản ứng của Miêu Hồng Vân lớn như vậy, Khương Thư Lan và mẹ Khương liếc nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: “Tám chín phần mười là cháu/chị mang thai.”
Cái này…. Miêu Hồng Vân đang nôn đến chết đi sống lại cũng sửng sốt, chị ấy đỡ tường: “Chắc không phải đâu?”
Chính chị ấy vẫn không tin, bởi vì mấy năm nay chị ấy đã thất vọng quá nhiều.
“Cháu đừng nói dạ dày mình không tốt nữa, thím hỏi cháu, kinh nguyệt của cháu tới chưa?”
Miêu Hồng Vẫn lắc đầu: “Tháng này cháu vẫn chưa có.”
“Tháng trước thì sao?”
“Hình như tháng trước cũng không có.”
Miêu Hồng Vân cẩn thận nhớ lại: “Hình như kinh nguyệt của cháu tới lúc Khương Thư Lan sinh bọn nhỏ được mấy ngày.”
Khương Thư Lan tính toán thời gian, cô hoảng sợ: “Chị dâu Miêu, chị thật sự có thai rồi đó, Nháo Nháo và An An nhà chúng em đã hơn ba tháng. Nói cách khác, ít nhất ba tháng nay chị đã không có kinh nguyệt, sao chị lại không nghĩ rằng mình mang thai chứ?”
Miêu Hồng Vân thật sự không nghĩ tới.
Chị ấy kết hôn được mười ba năm nhưng chưa từng mang thai, lần này ăn phải đồ ăn hỏng, lại nôn mửa tiêu chảy nên mới không nghĩ theo hướng mang thai.
Miêu Hồng Vân bất giác sờ sờ bụng nhỏ: “Không thể nào?”
Chị ấy vẫn có hơi ngoài ý muốn.
Khương Thư Lan đỡ tay chị ấy, dẫn chị ấy vào trong nhà, sau khi vào, cô gọi sang nhà mình ở cách vách: “Cha, phiền cha qua đây một chút.”
Đây là chỗ tốt khi nhà mình có bác sĩ.
Bên kia, cha Khương đang bận thu dọn đồ đạc, hai mẹ con bọn họ chẳng khác nào địa chủ, quăng đồ vật ở đó, sau khi chọn đồ xong liền chạy sang cách vách tán dóc.
Đồ đạc bày đầy trên mặt đất vẫn chưa được dọn dẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận