Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1018:

Vốn dĩ đã có chuẩn bị tâm lý, Miêu Hồng Vân nghe được lời này, vẫn không nhịn cười thành tiếng: “Cảm ơn chị, bác sỹ La.”
Lúc này là thật sự vui vẻ ra mặt, không hề thất thố khóc rống như lúc ở nhà.
La Ngọc Thu không nhịn được nhìn thoáng qua bụng của Miêu Hồng Vân, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên chị lại có thai?”
Sao cô ấy có thể không kinh ngạc cho được?
Khi cô ấy mới tới hải đảo, tiếp nhận công tác hiện tại từ bác sỹ già, lúc đó, bác sỹ già cố ý nhắc tới Miêu Hồng Vân, rằng chị ấy từng tới trạm y tế trên đảo kiểm tra rất nhiều lần, cũng điều trị rất nhiều lần.
Nhưng không biết tại sao không mang thai được.
Khi bác sỹ già rời đi mà vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tới phiên La Ngọc Thu, cô ấy không tin không làm được, thử đủ mọi cách chữa trị cho Miêu Hồng Vân, giúp chị ấy có một mụn con.
Nhưng mà ba năm rồi, không có bất kỳ hiệu quả gì.
Khi đó, La Ngọc Thu đã hiểu, khó trách Miêu Hồng Vân có thể trở thành ca bệnh khó đối với bác sỹ già.
Chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua rồi, Miêu Hồng Vân hơn ba mươi tuổi lại đột nhiên có thai.
Đối mặt với vấn đề của La Ngọc Thu.
Miêu Hồng Vân vuốt ve bụng mình, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Tôi cũng là may mắn, gặp được cha của Thư Lan tới chăm sóc Thư Lan. Cha của em ấy là bác sỹ cổ truyền, bốc thuốc thang cho tôi và ông xã nhà tôi, uống thuốc một khoảng thời gian ước chừng hơn nửa năm, gần một năm.”
“Sau đó, thế là có thai.”
Kỳ thật, uống thuốc tới tháng thứ bảy, Miêu Hồng Vân đã định từ bỏ.
Bởi vì uống lâu quá, một ngày một thang thuốc, uống ba bữa một ngày, chị ấy suýt nữa không kiên trì được.
Ông xã của chị ấy cũng thế. Chị ấy không kiên trì nổi là bởi vì phải uống trường kỳ một ngày ba lần, mà ông xã của chị ấy thì thuần túy bởi vì thuốc quá đắng.
Miêu Hồng Vân từng nếm thử thuốc của ông xã, ít nhất đắng gấp hai thuốc của chị ấy.
Như thế, đội trưởng Na cũng kiên trì hơn nửa năm, từ phân phòng ngủ kiêng tình dục lại thêm uống thuốc, cho tới làm chuyện vợ chồng theo thời gian có quy luật, cách ngày một lần.
Nỗi khổ sở chua xót ấy khó mà giãi bày với người khác.
La Ngọc Thu nghe vậy, cô ấy giật mình kinh ngạc: “Thư Lan, cha của cô giỏi thế.”
Lúc trước Thư Lan mang thai, cô ấy đã theo dõi sức khỏe cho Thư Lan trong suốt thời gian mang thai, Thư Lan khống chế cân nặng và đảm bảo tình trạng sức khỏe rất tốt, không bị mập lên quá nhiều, cũng không có biến chứng trong thai kỳ.
Thậm chí, ngay trước khi Thư Lan sinh con, người nhà còn biết chuẩn bị trước canh sâm.
Điều này rất chuyên nghiệp.
Chỉ là La Ngọc Thu là bác sỹ Tây y, cô ấy có chút chướng mắt Đông y, bởi vì rất nhiều người trong số những người làm nghề y mà cô ấy biết đều là lang băm, người bệnh tốn tiền mà còn mất mạng.
Nhưng mà lần này, chuyện Miêu Hồng Vân mang thai đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho cô ấy.
Thì ra, bác sỹ đông y cũng không phải toàn là lang băm, y học cổ truyền cũng không phải khoa học giả dối, hại người.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nhắc tới cha, cô rất kiêu ngạo: “Cha em chữa bệnh xương khớp, điều trị gãy xương trật khớp bong gân cũng rất giỏi, không ít người trong bộ đội cũng mua thuốc dán của cha em.”
Dừng một chút, cô cười tủm tỉm nói: “Nếu bác sỹ La có nhu cầu, tôi có thể cho cô ưu đãi.”
Sau khi Khương Thư Lan nói ra lời này, La Ngọc Thư đang ngập ngừng muốn nói lại thôi, được cớ thuận lợi nói ra: “Tôi thật đúng là có việc muốn nhờ vả.”
La Ngọc Thu cười nói: “Tôi có người chị họ nhà mẹ đẻ, cũng kết hôn nhiều năm chưa có con, cho nên...”
Khương Thư Lan chớp chớp mắt: “Tôi hiểu rồi.”
“Chẳng qua, nếu chị gái của cô muốn khám bệnh, tôi kiến nghị cô ấy nên tới đảo, cha tôi vẫn luôn ở trên đảo, ông ấy tạm thời không đồng ý chữa bệnh tại nhà bệnh nhân.”
Đặc biệt là nhà bệnh nhân ở xa, cô không yên tâm.
“Đây là điều tất nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận