Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 102:

“Người ta đã có hảo tâm cứu anh, anh đã không cảm ơn rồi, lại còn nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình!”
“Vợ và con anh đều ở bên cạnh anh, không tin thì anh hỏi bọn họ đi?”
Mọi người cứ vậy đồng loạt chỉ trích, khiến đầu óc Trâu Dược Hoa có chút thanh tỉnh.
Anh ta theo bản năng mà chứng thực với Trâu Dương: “Trâu Dương, Trâu Mỹ, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngữ khí đều đã thay đổi, mang theo vài phần nghiêm khắc.
Anh ta giống như quay về hồi trẻ, thời điểm vừa mới đến cục dân chính đăng ký kết hôn với Khương Thư Lan.
Nhưng dường như có gì đó không đúng cho lắm?
Trâu Dương đang khóc lóc đột nhiên bị hỏi như vậy.
Nhóc nhất thời lắp bắp, đưa tay lên chỉ về phía Khương Thư Lan: “Cha, chị gái xinh đẹp kia vừa mới cứu cha đó.”
“Thực sự là Khương Thư Lan đã cứu cha sao?”
Ngữ khí của Trâu Dược Hoa còn lộ ra vài phần không thể tin được, sau đó anh ta đột nhiên chú ý tới gì đó: “Khoan đã? Con vừa gọi cô ta là gì?”
“Chị gái ạ!”
Tiểu Trâu Dương nhìn Khương Thư Lan, cô thực sự rất đẹp, chắc chắn phải gọi là chị rồi!
Cả người Trâu Dược Hoa như bị kéo xuống, vẻ mặt anh ta tràn đầy vẻ không tin được: “Chị gái sao?”
Trâu Dương sao lại gọi Khương Thư Lan là chị như vậy được?
Rõ ràng nửa đời người nhóc đều gọi Khương Thư Lan là dì Khương mà!
Trâu Dương nghi hoặc: “Trẻ như vậy đương nhiên phải gọi là chị rồi ạ!”
Đây không phải chính là điều cha nhóc dạy sao?
“Cha đi đăng ký kết hôn với Giang Mẫn Vân, con và em gái không đồng ý, vậy nên đã giằng co khiến cha ngã sõng soài ở đây đấy, Giang Mẫn Vân nói cha chết rồi, không thèm quan tâm, là chị gái xinh đẹp kia đã cứu cha giúp cha tỉnh lại đó!”
Trâu Dương tuy rằng bất hảo, nhưng nhóc cực kỳ thông minh, chỉ hai ba câu đã nói rõ ràng được mọi chuyện ra hết.
Trâu Dược Hoa như hoàn toàn tỉnh mộng: “Con vừa nói gì, con nói cha đi đăng ký kết hôn với ai cơ?”
“Giang Mẫn Vân?”
Giang Mẫn Vân là ai?
Anh ta căn bản không biết Giang Mẫn Vân là ai, người mà anh ta kết hôn lần hai phải là Khương Thư Lan mới đúng chứ?
Lời này đừng nói là người ngoài, đến cả bản thân Giang Mẫn Vân nghe vậy cũng không khỏi hoang mang.
Trâu Dược Hoa hoàn hảo tốt đẹp lúc trước sao đột nhiên lại đối xử với cô ta xa lạ như vậy?
Ngữ khí như thể hai bên căn bản không hề quen biết nhau vậy.
Giống như thể trước khi cô ta nằm mơ, bọn họ căn bản quả thực không hề quen biết gì nhau.
Liệu không phải là như vậy đó chứ?
Sợ điều gì thì điều đó liền xảy ra!
Trâu Dược Hoa dùng ánh mắt xa lạ mà đánh giá Giang Mẫn Vân một lát, trong trí nhớ của anh ta chưa từng xuất hiện người nào tên là Giang Mẫn Vân.
Ngược lại trí nhớ nửa đời của anh ta đều chỉ có Khương Thư Lan là ở bên cạnh anh ta mà thôi.
Trâu Dược Hoa không còn thích Khương Thư Lan nữa, nhưng cũng đã thành thói quen rồi.
Điều này khiến Trâu Dược Hoa theo bản năng mà tránh xa Giang Mẫn Vân, đi về phía Khương Thư Lan.
Ngữ khí của anh ta cực kỳ tức giận: “Khương Thư Lan, cô đang làm cái gì vậy? Có hiểu cái gì là đức làm vợ không? Cô không đứng bên cạnh tôi mà lại đứng cạnh vị đồng chí xa lạ này làm gì?”
Đầu óc Trâu Dược Hoa vẫn có chút mờ mịt, trí nhớ cũ đánh sâu vào não anh ta, khiến anh ta có hơi không được tỉnh táo.
Nhưng điều duy nhất mà anh ta nhớ rõ chính là nửa đời trước của anh ta luôn có Khương Thư Lan ở bên cạnh!
Không thích thì không thích, nhưng Khương Thư Lan vẫn là người của anh ta, đứng cùng một chỗ với một nam đồng chí khác như vậy.... Bộ dạng còn rất thân mật, đây không phải là vợ anh ta đang ngoại tình sao?
Lời này nói ra không khỏi khiến mọi người kinh ngạc.
Đến cả Khương Thư Lan còn cảm thấy được có phải Trâu Dược Hoa mắc bệnh thần kinh rồi không?
Lại còn đức làm vợ?
Anh ta nghĩ mình là ai vậy?
Kêu cô phải có đức làm vợ!
Dựa vào cái gì chứ?
Khương Thư Lan nhíu mày, thanh âm mềm mại lộ ra chút lạnh lùng: “Trâu Dược Hoa, giờ chúng ta chẳng khác nào người không quen, chứ chưa nói đến đức làm vợ gì đó của anh! Trước mặt tôi chỉ có một thân phận duy nhất, đó là ân nhân cứu mạng của anh, mong anh tôn trọng tôi một chút.”
Sau đó, cô lôi Chu Trung Phong một thân cao ngất đứng dậy.
“Người này chính là chồng của tôi, tôi đứng cùng chỗ với chồng tôi, việc gì phải đứng cùng chỗ với anh chứ?”
Chu Trung Phong vốn đang có chút mất hứng, nghe thấy chữ chồng trong lòng nhất thời liền có chút cảm giác khó nói thành lời.
“Cô nói xem anh ấy là ai?”
Đầu óc Trâu Dược Hoa lơ đãng trong chốc lát, sao anh ta lại nghe không rõ Khương Thư Lan nói gì như vậy?
Không phải anh ta mới là người nên đứng bên cạnh Khương Thư Lan sao, Khương Thư Lan tại sao lại nói người khác là chồng cô như vậy?
Rõ ràng anh ta mới là chồng Khương Thư Lan cơ mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận