Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1025:

Ông ấy trầm mặc: “Do chúng tôi sơ sẩy.”
Nhắc tới chuyện này, Khương Thư Lan càng tức giận.
Cô lập tức đứng lên từ trên ghế, gằn giọng nói, mang theo vài phần phẫn nộ: “Đây là sơ sẩy sao? Bởi vì lần trước các người sơ sẩy mà Tiểu Bảo bị mẹ mìn bắt cóc, chú có biết kết cục của những đứa trẻ bị bắt cóc không? Chú đã từng nhìn thấy những người hành khất ăn mày trên đường ở Dương Thành chưa? Không phải mắt mù thì là gãy chân, sư trưởng Lôi, nếu không có cháu lúc đó may mắn gặp được Tiểu Bảo, kết cục của ăn mày trên đường cái chính là kết cục của Tiểu Bảo.”
Thậm chí, so với những người ăn mày kia thì càng thêm bi thảm. Bởi vì Tiểu Bảo ương bướng không chịu thua.
“Nhưng mà, sau khi đã trải qua loại chuyện này, các người vẫn là không thèm để ý tới sự an toàn của Tiểu Bảo. Các người rõ ràng biết rõ Trần Mỹ Cầm là người điên, cô ta điên lên không nhận ra ai mà các người còn dám để Tiểu Bảo ở lại với cô ta, chú là thật sự muốn Tiểu Bảo đi tìm chỗ chết sao?”
Khương Thư Lan không dám tưởng tượng, nếu Thiết Đản không đến rủ Tiểu Bảo đi chơi, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy Tiểu Bảo bị treo trên xà ngang sau đó trở về tìm cô cầu cứu.
Như vậy thì khi nào người nhà họ Lôi mới phát hiện ra Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện đây?
Chờ tới khi bọn họ phát hiện ra Tiểu Bảo, Tiểu Bảo còn sống sao?
Khương Thư Lan không biết, cô không phủ nhận Trần Mỹ Cầm yêu Tiểu Bảo, cho dù đã điên rồi cũng không quên báo thù cho con trai mình. Nhưng mà cô ta điên lên, ngay cả con trai mình cũng không nhận ra.
Cho rằng con trai ruột là kẻ xấu.
Như vậy, trừ bỏ treo Tiểu Bảo lên, cô ta còn sẽ làm ra chuyện gì với Tiểu Bảo?
Khương Thư Lan không biết.
Cô không muốn phỏng đoán một kẻ điên sẽ làm ra chuyện gì.
Đối mặt Khương Thư Lan đổ ập xuống toàn lời chỉ trích, sư trưởng Lôi không nói được một lời nào.
Bởi vì bọn họ thật sự đã làm sai.
Hai lần sơ sẩy đều suýt chút nữa gây hại tới tính mạng của Lôi Bân Bảo.
“Tiểu Khương ...”
“Chúng tôi ...”
Cho dù rất xin lỗi và hối hận, nói ra đều có chút hời hợt.
Tiểu Khương phản ứng càng lớn, càng chứng tỏ họ là ông cha của Tiểu Bảo nhưng lại không thực hiện tốt trách nhiệm của mình.
Khương Thư Lan không muốn nghe những lời nói xin lỗi và hối hận đó, cô nói thẳng: “Cháu muốn biết, sư trưởng Lôi, nhà chú sẽ xử lý Trần Mỹ Cầm như thế nào?”
Nếu bọn họ quyết ý giữ Trần Mỹ Cầm ở lại nhà họ Lôi, như vậy, cho dù Khương Thư Lan bị nói là xen vào chuyện của người khác, cô cũng sẽ đón Lôi Vân Bảo về nhà mình nuôi.
Từ sau khi cô cứu ra Lôi Vân Bảo từ trong tay của bọn buôn người, Lôi Vân Bảo gọi cô một tiếng “cô”, trong lòng cô đã coi Lôi Vân Bảo như con cháu nhà mình.
Nghe thấy câu hỏi của Khương Thư Lan, sư trưởng Lôi theo bản năng trả lời: “Đưa về chỗ cũ, sau đó đưa đến bệnh viện tâm thần, không khỏi bệnh thì không thả ra.”
Ông ấy đã quyết định như vậy từ lúc ở nhà.
Lời này khiến Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, ông ấy còn biết đưa Trần Mỹ Cầm rời đi, chứng minh vẫn còn quan tâm coi trọng Tiểu Bảo.
Cô nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Lôi Vân Bảo vẫn còn đang ngủ say.
Rốt cuộc không nhịn được mà hỏi nhiều một câu: “Mẹ của Lôi Vân Bảo, cô ta bắt đầu bị bệnh từ khi nào?”
Dựa theo bình luận nói, không nên mắc bệnh lúc này, mà là sau khi Lôi Vân Bảo bị bắt cóc, lâu ngày không tìm thấy con mới hình thành hoàn cảnh áp lực, cuối cùng trở thành một kẻ điên.
Nhắc tới cái này, sư trưởng Lôi thở dài.
“Trước kia cô ta không có bệnh, là lần trước Vân Bảo bị mất tích, cũng không biết như thế nào, sau khi nói tin tức ấy cho cô ta, cô ta vốn nên từ chỗ bộ đội trở về thăm con thế mà lại đột nhiên phát điên, không có bất kỳ dự triệu nào…”
“Cô ta vẫn luôn mồm nói đứa trẻ bị bắt cóc, nơi nơi đi tìm con, muốn người khác đền mạng cho đứa trẻ.”
Rõ ràng Tiểu Bảo đã được tìm về, nhưng Trần Mỹ Cầm giống như vẫn còn bị lạc trong thế giới của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận