Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1026:

Cô ta đi tìm con khắp nơi.
Thấy cô ta điên khùng quá, bộ đội bên kia không có cách nào, lúc này mới đưa cô ta đến khoa tâm thần.
Sau gần một năm trị liệu, rõ ràng bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, cũng nhận ra ai là ai, cũng biết đứa trẻ đã được tìm về.
Lúc này Bán Đảo mới đón đứa trẻ đi ăn Tết với mẹ nó.
Ăn Tết cũng không có chuyện gì, lúc này mới đưa cô ta lên hải đảo, nghĩ rằng cô ta tiếp xúc với đứa trẻ nhiều hơn, có lẽ bệnh tình có thể mau khỏi.
Ai có thể nghĩ tới.
Thế mà cô ta lại lần nữa phát bệnh, cho rằng Vân Bảo là kẻ xấu hãm hại con trai cô ta.
Sau đó xảy ra chuyện xấu không thể ngăn trở.
Khương Thư Lan cảm thấy kỳ quái: “Mẹ của Tiểu Bảo không có tiền sử bệnh tâm thần sao?”
“Không có.”
Nếu là có, lúc trước cô ta cũng không được vào bộ đội, hơn nữa chức vụ sau này của cô ta cũng không thấp.
Khương Thư Lan suy đoán: “Vậy sau khi cô ta điên rồi, có từng nói gì không?”
Sư trưởng Lôi ngẫm nghĩ: “Cô ta nói Tiểu Bảo bị bắt cóc, không có khả năng tìm được, cô ta tìm cả đời, đi khắp cả nước chạy khắp thế giới, cũng chưa tìm được Tiểu Bảo.”
Chỉ là những lời này nên không ai tin tưởng.
Cái gì đi khắp đất nước, chạy khắp thế giới.
Tiểu Bảo đã được tìm về, căn bản không phải không tìm được.
Cho nên cô ta là thật sự điên rồi, kẻ điên nói thì ai sẽ tin tưởng đây?
Chỉ có mỗi Khương Thư Lan, sau khi nghe thấy lời này, trái tim cô đột nhiên lỡ một nhịp, bình luận nói, sau khi Tiểu Bảo mất tích, Trần Mỹ Cầm đã đi tìm khắp cả nước, tìm khắp thế giới.
Đến cuối cùng, cô ta chết đi, nhưng vẫn chưa tìm được Tiểu Bảo.
Mà hiện tại, phản ứng này của Trần Mỹ Cầm, trừ phi... Trừ phi, cô ta đã biết chuyện đời trước.
Sau đó... Mới có thể bị lẫn lộn giữa hiện thực và cảnh trong mơ, lúc này mới dẫn tới bệnh điên.
Khương Thư Lan hô hấp dồn dập: “Sư trưởng Lôi, Trần Mỹ Cầm…”
“Hả?”
Khương Thư Lan không biết nên nói như thế nào, cô cảm thấy có lẽ nên gặp Trần Mỹ Cầm một lần.
“Cháu có thể gặp đồng chí Trần Mỹ Cầm một lần được không?” Khương Thư Lan hỏi.
Sư trưởng Lôi chỉ cho rằng đối phương là bởi vì chuyện của Vân Bảo mới muốn gặp Trần Mỹ Cầm.
Ông ấy gật đầu: “Có thể, chẳng qua chú đã bảo đồng chí Ngô đặt vé tàu rời đảo sớm nhất trong sáng mai, nếu cháu muốn gặp cô ta thì phải đi gặp ngay trong đêm nay.”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo ở trong phòng.
Không biết từ khi nào Lôi Vân Bảo đã tỉnh giấc, khi Khương Thư Lan nhìn sang, cậu bé cũng đi theo nhìn lại.
“Cô ơi…” Mềm mại hô một tiếng.
Trái tim Khương Thư Lan sắp nhũn ra. Cô đẩy cửa đi vào, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lôi Vân Bảo lắc đầu, cậu bé rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, cô đi gặp mẹ cháu đi, cô hãy nói với mẹ…”
“Cháu không trách mẹ cháu…”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng bệnh đều trở nên im lặng.
Không chỉ Khương Thư Lan sững sờ, ngay cả sư trưởng Lôi cũng không nói nên lời.
Khương Thư Lan trầm mặc một lúc, cô nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bảo, cháu không trách mẹ sao?”
Lôi Vân Bảo lắc đầu, mím cái miệng nhỏ, không nói chuyện. Nhưng mà cậu bé lại biểu đạt ý rất rõ ràng.
Cậu bé không trách mẹ.
Lôi Vân Bảo biết mẹ yêu cậu bé, chỉ là mẹ bị bệnh mà thôi.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu Lôi Vân Bảo: “Cháu là…” Một đứa trẻ ngoan, định nói đứa trẻ tốt, nhưng lại không nói nên lời.
Cô cũng không muốn nói như thế.
Khương Thư Lan thà rằng để Lôi Vân Bảo lúc này càn quấy, ngang bướng một chút, ăn vạ khóc lóc, có thể không cần hiểu chuyện mà cần săn sóc như thế.
Bởi vì cái gọi là hiểu chuyện và săn sóc của bọn nhỏ, chẳng quả là kết quả của việc bọn họ chịu đựng ủy khuất, nhẫn nhịn thành thói quen.
Cậu bé có thể lựa chọn oán hận mẹ mình, rốt cuộc, người bị hại là cậu bé, nhưng Lôi Vân Bảo lại nói không oán mẹ mình, cũng không trách mẹ mình, đây mới là điều khiến Khương Thư Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận