Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1031:

Thậm chí nhận lầm đứa con trai mà cô ta coi trọng hơn cả tính mạng thành kẻ xấu lừa bán con trai cô ta.
Thật đáng thương đáng buồn biết bao.
Thấy Khương Thư Lan trầm mặc không chịu trả lời mình, trong lòng Trần Mỹ Cầm cực kỳ chua xót: “Khương Thư Lan, Lôi Lôi thích cô nhất.”
“Tôi cầu xin cô.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô làm không công, tôi có tiền lương, chỉ cần tôi tồn tại, tổ chức sẽ nuôi tôi.”
“Sau này tôi sẽ gửi hết tiền lương mỗi tháng của tôi cho cô coi như là tiền sinh hoạt của Lôi Lôi, cô yên tâm, tôi sẽ nỗ lực khiến mình sống lâu một chút, tồn tại lâu một chút.”
Cho dù có đau khổ cỡ nào, cô ta cũng muốn sống sót.
Lôi Lôi của cô ta vẫn còn đây mà.
Lôi Lôi của cô ta còn cần người chăm sóc.
Lôi Lôi của cô còn cần ăn ngũ cốc để lớn lên, đi học, cưới vợ.
Cho dù cô ta phải chết thì cũng phải chịu đựng hơn hai mươi năm.
Để nuôi lớn Lôi Lôi, nhìn con trai đến trường đi học, kết hôn sinh con rồi thì cô ta mới dám đi tìm chết.
Khương Thư Lan lắc đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô ta: “Không phải chuyện tiền nong.”
“Mà là Trần Mỹ Cầm, Lôi Lôi rất khát vọng và mong chờ cô. Cậu bé hy vọng mình có một người mẹ.”
“Nhưng mà tôi không làm được, ngay cả trách nhiệm cơ bản nhất của người mẹ mà tôi cũng không làm được.”
Trần Mỹ Cầm đau khổ nói: “Việc duy nhất tôi có thể làm chính là cách xa con tôi.”
“Khương Thư Lan, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi Lôi Lôi, tôi cầu xin cô, giúp tôi chăm sóc Lôi Lôi.”
Cho dù là cha chồng và đồng chí Ngô, thậm chí là cha của đứa trẻ, cô ta đều không yên tâm.
Cô ta chỉ yên tâm Khương Thư Lan.
Đây là trực giác của một người phụ nữ, cũng là trực giác xuất phát từ bản năng của một người mẹ.
Cổ họng Khương Thư Lan có chút khô khốc, cô trầm mặc hồi lâu.
Mới nói: “Được...”
Đụng phải ánh mắt vui sướng của Trần Mỹ Cầm, cô ra điều kiện: “Chẳng qua tôi có một điều kiện.”
“Cô nói đi.”
“Đừng quên Lôi Lôi được không? Lôi Lôi không bị lừa bán, cậu bé đang sống rất tốt, đừng quên cậu bé.”
Giống như Trần Mỹ Cầm rất yêu con trai mình.
Lôi Lôi cũng rất yêu mẹ của cậu bé.
“Được, tôi sẽ cố gắng.”
Cô ta không biết mình có thể làm được không, nhưng mà, cô ta có mười cái ngón tay, mười cái ngón chân.
Khương Thư Lan cũng không biết ý tưởng điên cuồng trong lòng Trần Mỹ Cầm.
Cô nhìn Trần Mỹ Cầm: “Cô ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đến lúc đó tôi sẽ bảo Lôi Lôi mỗi tháng đều gửi thư cho cô.”
Bức thư mỗi tháng cũng để nhắc nhở đối phương, con trai của cô ta vẫn còn đó.
Còn đang sống rất tốt.
Cho nên, cô ta cũng phải sống tốt.
Trần Mỹ Cầm đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầy nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô.”
Cô ta cảm thấy sự tình may mắn nhất trong cả đời này của hai mẹ con bọn họ chính là gặp được Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan lắc đầu, nhìn thoáng qua bàn tay còn đang đổ máu của Trần Mỹ Cầm: “Cô cùng tôi đi trạm y tế đi, tôi dẫn cô đi gặp Lôi Lôi một lần.”
Trần Mỹ Cầm chần chờ một lúc.
Cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Thôi bỏ đi, Lôi Lôi không muốn nhìn thấy một người mẹ như tôi vậy, tôi cũng không muốn dùng khuôn mặt này để đi gặp con trai.”
Bởi vì sẽ khiến cậu bé sợ hãi.
“Vậy tay của cô?”
“Không có việc gì, đợt một lát nữa là sẽ lành.”
Khương Thư Lan nhíu mày, định nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Trần Mỹ Cầm, cuối cùng vẫn nuốt lại lời định nói ra.
Lúc cô rời đi, Trần Mỹ Cầm xa xa nhìn theo cô, trong ánh mắt mang theo vài phần chờ đợi.
Khương Thư Lan lại lần nữa gật đầu.
Cô đi vào phòng bếp của nhà họ Lôi.
Đồng chí Ngô đã nấu xong cháo gạo kê, nhìn thấy Khương Thư Lan lại đây, vội múc cháo vào trong cặp lồng bằng nhôm.
Sau đó nhìn thoáng qua căn phòng nhốt Trần Mỹ Cầm.
“Cô ta…?”
“Cô ta vẫn ổn, chẳng qua ...” Khương Thư Lan thấp giọng nói: “Cô ta tự chém đứt một ngón tay của mình, một lát nữa nhờ bác sỹ La tới đây một chuyến, thím mở cửa bác sỹ La nhé.”
“Cái gì?”
Đồng chí Ngô kinh ngạc nói: “Chém đứt ngón tay?”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận