Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1032:

Khương Thư Lan không nói tỉ mỉ: “Cháu mang cháo cho Tiểu Bảo, thím ở nhà trông Trần Mỹ Cầm nhé.”
Khương Thư Lan không biết đối phương sẽ thanh tỉnh bao lâu, nhưng mà cô hy vọng lúc đối phương phát bệnh, bên cạnh có người bình thường tỉnh táo.
“Được.”
“Thím biết rồi.”
Đồng chí Ngô nhanh nhẹn đáp lời, đưa cặp lồng cháo cho cô: “Vân Bảo đành nhờ vào cháu.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, hỏi: “Ngày mai mấy giờ thím đi?”
“Buổi sáng 5 giờ, đã đặt phiếu tàu rồi.”
Không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là lần cuối cùng Trần Mỹ Cầm tới hải đảo trong đời này.
Khương Thư Lan trầm mặc một lúc, nhận lấy cháo, không nói thêm điều gì, xoay người rời khỏi nhà họ Lôi.
Trạm y tế.
Sau khi được cắm truyền, Lôi Vân Bảo cực kỳ an tĩnh. Cậu bé vẫn chưa ngủ mà trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bình dịch truyền xem bong bóng.
Một lần lại một lần, bong bóng nổi lên rồi lại tan vỡ.
Cho tới khi nghe thấy tiếng mở cửa.
Ánh mắt Lôi Vân Bảo sáng lên: “Cô Lan...”
Tiếp theo, theo bản năng mà nhìn về phía sau Khương Thư Lan, đáng tiếc không nhìn thấy ai.
“Mẹ con bị bệnh, đang ở nhà rồi.”
Tựa hồ đã biết Lôi Vân Bảo đang nhìn cái gì. Khương Thư Lan giải thích một câu.
Lôi Vân Bảo mạnh miệng nói: “Cháu không hỏi mẹ.”
Khương Thư Lan chỉ cười mà không nói.
Mở nắp cặp lồng cháo ra, đút cho cậu bé ăn từng chút một, khi cậu bé sắp ăn xong, cô đột nhiên nói: “Ngày mai 5 giờ sáng mẹ cháu sẽ lên thuyền rời đảo, lần này rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.”
Lôi Vân Bảo đang ngoan ngoãn ăn cháo tức khắc trầm mặc.
“Cháu có muốn trộm đi tiễn mẹ không?”
Lôi Vân Bảo chần chừ một lúc: “Có thể không?”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, lau khóe miệng cho cậu bé, nói: “Chỉ cần cháu muốn.”
*
Rạng sáng 4 giờ rưỡi.
Lôi Vân Bảo dậy sớm, theo Khương Thư Lan lén lút đi ra khỏi phòng bệnh của trạm y tế.
Lúc này bến tàu đã dần trở nên náo nhiệt.
Xếp hàng lên thuyền, ngư dân ra biển trở về, nơi nơi đều là nhốn nháo ồn ào.
Mà... Lôi Vân Bảo liếc mắt một cái bèn nhìn thấy Trần Mỹ Cầm trong đám người, trong nháy mắt đó...
Dường như Trần Mỹ Cầm cũng có tâm linh cảm ứng, quay sang nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau…
Dường như Trần Mỹ Cầm cũng có tâm linh cảm ứng, liền quay sang nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau…
Phảng phất ở trong nháy mắt kia, toàn bộ bến tàu náo nhiệt đều trở nên yên lặng.
Hốc mắt Trần Mỹ Cầm chứa đầy nước mắt, xa xa nhìn Lôi Vân Bảo đứng ở bên cạnh Khương Thư Lan, Lôi Lôi của cô ta thật sự rất đáng yêu, khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Chỉ là, đầu bao băng gạc cùng với cổ tay bôi thuốc tím rất là chói mắt.
Vốn dĩ Trần Mỹ Cầm đã quyết định, nếu Lôi Lôi tới, vậy thì cô ta sẽ gặp con trai một lần cuối cùng.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy vết thương trên người Lôi Lôi, cô ta đã bước tới nửa bước, lại vội vã lùi lại.
Tiếp theo, trong mắt cô ta hiện lên sự quyết tuyệt, không hề nhìn Lôi Vân Bảo thêm một cái liếc mắt, quay người rời đi, cô ta dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi bến tàu, lên thuyền.
Hơn nữa sau khi lên thuyền, không giống những người khác đi thuyền khác đứng trên boong tàu tạm biệt người nhà.
Cô ta dùng một loại tư thái quyệt tuyệt, trực tiếp vào trong khoang thuyền.
Từ khi cô ta rời đi đến khi biến mất không thấy cũng chỉ mới mấy chục giây.
Lôi Vân Bảo còn kịp lấy lại tinh thần, nhìn thấy Trần Mỹ Cầm xoay người rời đi, trong đôi mắt to tròn của cậu bé hiện lên một vẻ buồn bã.
Ngay sau đó, Trần Mỹ Cầm hoàn toàn biến mất không thấy.
Lôi Vân Bảo hoàn toàn ngây dại: “Mẹ của cháu, mẹ của cháu đâu rồi?”
“Cô Lan, cháu không nhìn thấy mẹ của cháu đâu.”
Bên trong đôi mắt to tròn của cậu bé tràn đầy sự kinh ngạc hoảng hốt, theo bản năng lôi kéo tay của Khương Thư Lan, muốn đi lên boong tàu.
Khương Thư Lan cầm cánh tay của cậu bé, tránh đi vết thương, giọng điệu bình tĩnh mà trực tiếp thẳng thắn nói: “Tiểu Bảo, không phải mẹ cháu biến mất không thấy, cô ấy chỉ là đi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận