Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1035:

Khương Thư Lan xoa má cậu bé: “Sao có thể? Không phải cháu không cần ông nội, chỉ là hiện tại cháu cần một khoảng thời gian yên tĩnh, chờ Tiểu Bảo vượt qua chuyện này, sau này cháu vẫn sẽ nghe lời hiếu thuận ông nội, đúng không?”
Lôi Vân Bảo gật gù.
Khương Thư Lan mỉm cười, nắm tay bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Cô không quay đầu lại, bởi vì cô biết ông Lôi đang nhìn theo tiễn bọn họ rời đi.
Giống như là cô và Lôi Vân Bảo nhìn theo Trần Mỹ Cầm rời đi.
Chờ tới khi Khương Thư Lan dẫn Lôi Ngọc Bảo và Tiểu Thiết Đản về nhà, mẹ Khương đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo rất mau đã thu liễm cảm xúc.
“Tiểu Bảo tới rồi sao? Hôm nay bà Khương làm món bánh dày đường đỏ mà cháu thích ăn nhất, được không?”
Lôi Vân Bảo gật đầu: “Cảm ơn bà Khương.”
“Ây dà, thật là ngoan, cùng Tiểu Thiết Đản vào nhà chơi với em đi.”
Nháo Nháo và An An ba, bốn tháng tuổi, là tầm tuổi thích sự náo nhiệt nhất, khi không ngủ, một đôi mắt xoay tròn ngó nghiêng khắp nơi, luôn mong ngóng có người không ngừng nói chuyện, chơi đùa với bọn họ.
Chờ hai đứa trẻ rời đi, mẹ Khương nhìn thoáng qua bên ngoài, lôi kéo Khương Thư Lan vào phòng bếp: “Sao con lại dẫn đứa nhỏ này về nhà?”
“Chuyện gì xảy ra sao? Mẹ xem dáng vẻ này của con, con muốn giữ đứa trẻ nhà họ Lôi nuôi ở nhà mình hả?”
Mẹ Khương cảm thấy con rể làm sao chịu được.
Đã có một đứa cháu trai của vợ, trong nhà lại rước vào một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống.
Ai gặp phải trường hợp này cũng không chịu nổi.
Khương Thư Lan biết, cô ngồi xuống ghế trước cửa bếp: “Mẹ, Tiểu Bảo đứa nhỏ này có chuyện, để cậu bé trở về nhà họ Lôi, con không thể nào yên tâm.”
“Cho nên tạm thời trước mắt là đón về, chờ Trung Phong trở về, con sẽ thương lượng với anh ấy.”
“Mẹ à, Tiểu Bảo gọi con là cô, con không thể mặc kệ cậu bé, không thể trơ mắt mà nhìn cậu bé bị hủy hoại.”
Lúc này đây bị tổn thương không nhẹ. Đứa trẻ trước kia hoạt bát nghịch ngợm, dường như hiện giờ đã biến mất.
Phảng phất trong một đêm đã bị bắt ép trưởng thành.
Để Lôi Vân Bảo trở về nhà họ Lôi lúc này, Khương Thư Lan không yên tâm chút nào.
Nhà họ Lôi chăm sóc đứa trẻ như thế, Khương Thư Lan không xác định Lôi Vân Bảo có thể khỏe mạnh lớn lên hay không.
“Thật là bó tay với con.”
“Mẹ xem con và Trung Phong cãi nhau thì con xử lý thế nào?”
Khương Thư Lan: “Không đâu, con sẽ giải thích với anh ấy.”
Hơn nữa, nếu có tức giận thì đã tức giận từ lâu, cũng sẽ không cho Lôi Vân Bảo ở nhà bọn họ lâu như vậy.
Lúc này mẹ Khương mới gật đầu, đột nhiên nhớ tới việc chính: “Thế đứa trẻ ở nhà ta, sinh hoạt phí làm sao bây giờ? Chi phí để nuôi lớn một đứa con trai cũng không phải nhỏ.”
Ngay cả bà và ông Khương ở nhà con rể cũng đưa phí sinh hoạt, không muốn làm phiền con rể.
Cả đời người cần kiệm tiết kiệm, làm sao có thể chịu để đứa trẻ không có quan hệ huyết thống tiêu tiền của con rể bọn họ.
“Mẹ của Tiểu Bảo sẽ gửi tiền trợ cấp công tác của cô ta tới đây, ông Lôi cũng nói sẽ đưa một phần phí sinh hoạt tới. Vậy đã được hai phần, chẳng qua đến lúc chúng ta chỉ nhận lấy tiền cơm của cậu bé là được rồi.”
Có lời này, mẹ Khương mới yên tâm.
Không thể trách bà có tâm thái ích kỷ, con rể kiếm tiền nuôi vợ con không dễ dàng, đó là dùng tính mạng để đổi lấy tiền trợ cấp.
Con gái kiếm tiền càng không dễ dàng, vội từ ban ngày tới đêm tối, bận rộn đến nỗi không có thời gian uống nước.
Hai vợ chồng son kiếm tiền đều không dễ dàng, bà là trưởng bối, cần phải giúp bọn họ tính toán.
“Đứa trẻ cả người toàn là vết thương, để tối mẹ làm mấy món ngon cho cậu bé, bổ thân mình.”
Mẹ Khương chỉ là mạnh miệng mềm lòng. Vốn dĩ thời tiết mùa hè trên hải đảo đã rất nóng, lại còn phải nấu nướng trong phòng bếp, nóng tới mức hơn bốn mươi độ là chuyện thường.
Nhưng mà bà rất giỏi chịu đựng, để làm bánh dày đường đỏ cho Lôi Vân Bảo mà nhẫn nhịn ở trong đó bận việc một tiếng đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận