Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1036:

Làm một đĩa bánh dày đường đỏ, hy vọng Lôi Vân Bảo sẽ vui vẻ hơn chút.
Không ngoài tưởng tượng của mẹ Khương, khi bà bưng một đĩa bánh dày rưới đường đỏ, Lôi Vân Bảo quả thật cười một cái.
Chẳng qua, nụ cười kia tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Cực kỳ lễ phép cảm ơn mẹ Khương: “Cảm ơn bà Khương ạ.”
Mẹ Khương không nhịn được sờ đầu cậu bé, nhưng vừa mới duỗi tay, nhìn thấy miệng vết thương trên đầu cậu bé, tức khắc rụt tay lại.
“Được rồi, cháu ăn đi.”
Lôi Vân Bảo lắc đầu: “Chờ cô Lan cho các em bú sữa xong, chúng ta sẽ cùng nhau ăn ạ.”
Mẹ Khương sửng sốt, trước kia Lôi Vân Bảo ương bướng nghịch ngợm.
Ở nhà bọn họ chưa bao giờ khách sáo, sau khi dọn đồ ăn, trực tiếp lấy cho mình một cái, lấy cho Thiết Đản Nhi một cái.
Lúc này lại biết chờ mọi người cùng ăn.
Mẹ Khương trong lòng cảm khái: “Cô Lan phải mất một lúc nữa, bà đã để dành cơm cho cô Lan rồi, hai đứa ăn đi.”
Khương Thư Lan ở trong phòng cũng nói vọng ra: “Các cháu ăn trước đi, hai đứa nhóc không chịu ngoan ngoãn ăn sữa, phỏng chừng cô phải đợi thêm một lúc nữa.”
Nháo Nháo một bên ăn, một bên thổi bong bóng, một bên chơi.
Tóm lại là mất thời gian.
Cô nói xong, bên ngoài mới bắt đầu ăn cơm.
Mẹ Khương đã đơn độc để lại một phần thức ăn cho Khương Thư Lan, hai đứa trẻ ăn ở bên ngoài, mẹ Khương bưng chén và mâm đi vào, chuẩn bị đút cơm cho Khương Thư Lan.
“Ăn trước bánh dày đường đỏ hay là ăn cháo trước?”
Khương Thư Lan: “Mẹ, con cho hai đứa nhỏ bú sữa xong thì sẽ ra bên ngoài ăn, mẹ không cần đút cho con.”
“Con đau lòng con của con, mẹ…” Mẹ Khương ngừng một lúc, múc một thìa cháo đưa qua, thấp giọng nói: “Mẹ cũng đau lòng con của mẹ.”
Khương Thư Lan nghe được lời này, nháy mắt nói không ra lời.
Cứ như vậy, mẹ Khương cho Khương Thư Lan ăn cơm, Khương Thư Lan cho Nháo Nháo bú sữa.
Một giờ sau.
Khương Thư Lan ăn no căng, Nháo Nháo cùng với An An cũng ăn quá no đến mức nôn ra ít sữa.
Khương Thư Lan ở một bên chăm sóc hai tiểu tổ tông này, bên ngoài cha Khương cũng thu dọn xong chén đũa.
Nghe được lời Khương Thư Lan nói, liền nhỏ giọng nói: “Con đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Con nhìn đứa trẻ."
Bú sữa xong đứa bé rất ngoan, mới vừa ăn xong đã buồn ngủ.
Chỉ cần dỗ hai đứa ngủ là tốt rồi.
Khương Thư Lan cũng không khách sáo với cha mình, thật cẩn thận bế đứa bé qua: “Nghe lời ông ngoại nhé.”
Cô cần phải đi rửa mặt, cho ăn sữa xong, quần áo cô cũng ướt một nửa, tất cả đều là sữa do đứa bé nôn ra.
Khắp người toàn mùi sữa.
Khương Thư Lan mới vừa tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy Lôi Vân Bảo đang để đôi bàn tay nhỏ ra sau lưng, cau mày, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Khương Thư Lan đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Lôi Vân Bảo do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cô ơi, cô sẽ không cần cháu sao?”
Đôi mắt to tròn trong suốt của cậu bé gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thư Lan.
Cậu bé hơi khẩn trương, tay nhỏ nắm chặt lại.
Khương Thư Lan ngồi xổm xuống, mới vừa tắm rửa xong, cả người mang theo một mùi hương, tóc cũng còn hơi ướt, nước chảy nhỏ giọt.
“Sẽ không.” Cô nhìn thẳng vào cậu bé.
“Chỉ cần Tiểu Bảo cần cô, cô liền sẽ không bỏ rơi cháu.”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy chúng ta cùng ngoéo tay ạ.”
“Được rồi.” Thư Lan đưa ngón út ra, cùng ngoéo tay với Lôi Vân Bảo, sau đó lại đóng dấu ở trên ngón tay của cậu bé.
“Lần này đã tin tưởng cô chưa?”
Lôi Vân Bảo gật đầu thật mạnh: “Cô ơi, cháu sẽ ăn rất ít, cháu cũng sẽ làm việc, về sau khi cháu trưởng thành, cháu sẽ hiếu thuận với cô.”
“Đúng rồi, cháu sẽ đối xử tốt với em trai, cháu sẽ chăm sóc em trai.”
Cậu bé cố gắng hết sức nói ra những ưu điểm của bản thân, hy vọng Khương Thư Lan giữ cậu bé lại, không đuổi cậu bé đi.
Khương Thư Lan nghe được trong lòng chua xót, không nhịn được mà ôm lấy Lôi Vân Bảo: “Được rồi, Tiểu Bảo, cháu không cần phải làm như vậy, trước kia cháu như thế nào, về sau vẫn như thế đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận