Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1037:

Không cần cố gắng thay đổi.
Cô càng thích Tiểu Bảo trước kia, tùy hứng nghịch ngợm lại hoạt bát.
Lôi Vân Bảo bị ôm, không biết làm sao: “Cô.....”
Cậu bé không nghe lời, sẽ không ai muốn giữ cậu bé. Cậu bé không muốn ngay cả cô cũng không cần cậu bé.
Chỉ là, lời này cậu bé chưa nói, cậu bé chỉ kề sát gương mặt Khương Thư Lan, ngửi mùi hương quen thuộc, cậu bé bản năng lẩm bẩm nói: “Mẹ....” Nhỏ giọng kêu một tiếng.
Khương Thư Lan không nghe rõ: “Cháu mới vừa nói cái gì?”
Lôi Vân Bảo lắc đầu, mím môi, không nói.
Khương Thư Lan biết trong thời gian ngắn không thể gấp được, cũng không thể ép buộc cậu bé, nhéo gương mặt cậu bé: “Đi chơi cùng Tiểu Thiết Đản đi.”
Cô nhìn thoáng Tiểu Thiết Đản đang trốn ở một bên lén quan sát, Thiết Đản hiểu ý Khương Thư Lan.
Bé nắm tay Lôi Vân Bảo: “Cô yên tâm, cháu sẽ mang theo Tiểu Lôi.”
Trước kia Tiểu Lôi mang theo bé ở trên đảo hoành hành ngang ngược, về sau bé mang theo Tiểu Lôi, không thể để cho người khác bắt nạt cậu bé.
Chờ hai đứa trẻ rời khỏi đây, Khương Thư Lan thở dài.
“Làm sao vậy?” Mẹ Khương giặt xong tã đi ra hỏi.
Khương Thư Lan nhận lấy chậu gỗ, lấy tã bên trong ra, treo nó lên dây phơi đồ.
“Trong lòng Tiểu Bảo có khúc mắc, nhưng con lại không biết phải giải quyết như thế nào.”
Hiện tại cô thật sự rất đau đầu, cô cảm thấy nuôi trẻ con có thể so với lập nghiệp thì khó hơn nhiều.
Ngay cả khi không có đơn đặt hàng, không có nhà máy, hoặc xưởng bị đốt cháy, hàng hoá không gửi đi được, Khương Thư Lan cũng chưa bao giờ lo lắng như vậy.
Mẹ Khương như suy tư gì đó: “Nuôi thả đi, con làm đã đủ nhiều, việc còn lại để cho thời gian đi.”
Còn tốt hay không tốt, hoàn toàn phải dựa vào tạo hoá của cậu bé Lôi Vân Bảo.
Dù sao cũng không có ai phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác.
Khương Thư Lan ngoài ý muốn nhìn mẹ Khương.
Thấy vậy mẹ Khương không nhịn được mà hừ một tiếng: “Làm sao vậy? Không nghĩ tới mẹ con còn có thể nói ra mấy câu đạo lí như vậy à? Con cũng không nghĩ xem con ưu tú như vậy là do ai dạy?”
Một câu nói khen cả hai người.
Ban đầu tâm trạng Khương Thư Lan buồn bực vì chuyện này, hiện tại cũng đã bị những lời này của mẹ Khương cắt đứt.
Thấy tâm trạng của con gái tốt lên, mẹ Khương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Con cũng đừng nóng vội, chờ Trung Phong trở về, cha của Lôi Vân Bảo hắn nhất định cũng sẽ trở lại."
“Giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau, bọn họ nói chuyện sẽ tập trung vào mục đích, mẹ cảm thấy khả năng bọn họ nói chuyện, so với con sẽ có hiệu quả tốt hơn một chút.”
Khương Thư Lan dù gì cũng là một người mẹ, cô có sự đồng cảm, cũng có lòng đồng cảm, nhưng cũng giống nhau, cô cũng sẽ mềm lòng.
Nhắc tới Chu Trung Phong, Khương Thư Lan thở dài, treo cái tã cuối cùng lên, vậy là được rồi, khắp sân đều là những chiếc tã đỏ, vàng, xanh đang tung bay trong gió.
“Cũng không biết khi nào anh trở về, đã đi ra ngoài được nửa tháng rồi, vậy mà một chút tin tức cũng không có."
Đây là đi lên trên chiến trường, chứ không phải trò đùa.
Cô lo lắng cho Lôi Vân Bảo, tại sao cô lại không lo lắng cho Chu Trung Phong?
Cô chỉ cảm thấy từ khi kết hôn thành gia đình, nhớ thương nhớ mong đều hơn lúc trước.
“Không có tin tức chính là tin tức tốt, chẳng lẽ con mong quân đội cũng chưa trở về, nhưng lại đơn độc truyền tin tức cho con.”
“Nếu mẹ nói loại chuyện này con mới buồn đau.”
Khương Thư Lan suy nghĩ lại cũng thấy đúng, cô nhìn mẹ Khương, càng thêm kinh ngạc, mẹ cô tuy rằng không biết chữ, nhưng lại là người rất thông minh.
Khương Thư Lan không nghĩ tới, ban ngày cô vừa mới nhắc đến Chu Trung Phong, đêm khuya người này đã trở lại.
Vẫn là trèo tường đi vào.
Chu Trung Phong lại không biết, lúc trước vì tránh để rau củ khô héo, Khương Thư Lan đã thêm bốn cái bếp lò vào sân của nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận