Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1042:

Con vừa khóc, thân thể của cô đã theo bản năng, ôm con vào trong ngực, cho bú sữa.
Vỗ nhẹ tã lót dưới mông.
Chu Trung Phong cảm thấy đau lòng, anh nhẹ nhàng ôm lấy Nháo Nháo từ trong lòng Thư Lan, rồi lại vỗ bả vai Thư Lan: “Được rồi, em ngủ đi, anh đi pha sữa bột cho con.”
Khương Thư Lan quá mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi.
Nghe vậy, cô ngáp, giọng buồn ngủ hỏi: “Anh có thể chứ?”
Kể từ lúc con được sinh ra đến bây giờ, Chu Trung Phong luôn bận rộn nên không tránh được thiếu xót.
Chu Trung Phong: “Có thể.”
Tiếp theo, anh ôm lấy đứa bé rón rén đi ra bên ngoài, kéo cửa phòng ra, lại đi đến phòng bếp, cẩn thận pha một chén sữa bột cho con, sờ đến khi thấy độ ấm vừa phải.
Lúc này mới đưa vào trong miệng Nháo Nháo.
Núm vú cao su vừa được đưa vào miệng, Nháo Nháo liền ừng ực nuốt xuống, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ lại.
Thấy con không khóc nháo nữa, lúc này Chu Trung Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhân lúc con đang bú sữa, lại thay tã cho Nháo Nháo.
Sau đó theo cách tương tự, anh cũng làm như vậy với An An.
Đây quả thực là quá bận rộn.
Chu Trung Phong nhìn hai đứa bé, anh thở dài.
Lúc này mới lên giường nằm, nhìn theo ánh đèn mỏng manh, anh chú ý tới cuồng thâm dưới mí mắt của Khương Thư Lan, cúi người hôn lên trán cô.
Anh nói nhỏ nhẹ: “Vợ à, em... vất vả rồi.”
Đêm nay, anh cảm thấy bị dày vò mệt đến muốn chết.
Không biết tại sao một mình vợ lại có thể chăm sóc hai đứa bé vào buổi tối được.
Khương Thư Lan không biết, sau khi đã trải qua cảnh một người ôm hai đứa bé, Chu Trung Phong đã cảm nhận được sự gian khổ trong đó.
Từ giờ trở đi, chỉ cần Chu Trung Phong ở bên cạnh, anh sẽ tận lực chăm sóc con.
Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà lại trở thành vú em nổi tiếng trên đảo.
Tối hôm qua, Khương Thư Lan rất mệt, chờ đến lúc cô thức dậy, bên ngoài sắc trời đã sáng rồi, cho dù là thả rèm cửa bằng bông xuống, cũng có thể thấy được ánh mặt trời mơ hồ xuyên thấu qua rèm cửa.
Từ sau khi sinh con, cô còn chưa từng có một giấc ngủ hoàn chỉnh lâu như vậy.
Con đâu?
Cô vô thức sờ đến chỗ của hai đứa bé.
Nhưng mà.... Không chạm vào được cái gì, Khương Thư Lan lập tức bị doạ cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thất kinh bật dậy, tìm kiếm khắp nơi.
Đứa bé đâu?
Cho đến khi trong sân truyền đến tiếng cười haha của đứa bé, Khương Thư Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng xoa xoa mi tâm.
Đứa bé được đưa ra ngoài chơi chứ không bị mất.
Ý thức được điểm này, lúc này Khương Thư Lan mới đứng dậy, đi dép lê, đi ra ngoài nhìn một chút.
Liền nhìn thấy Chu Trung Phong đang đứng ở cách đó không xa tủi thân nhìn, cha Khương cùng mẹ Khương mỗi người ôm một đứa bé, đi bộ ở trong sân.
Mỗi đứa bé bị chọc cười nên đặc biệt vui vẻ.
Mẹ Khương cùng với cha Khương đã thử đưa đứa bé cho Chu Trung Phong.
Thế nhưng hai đứa bé vốn cười khanh khách, vừa vào trong tay Chu Trung Phong, liền bắt đầu mím môi, hốc mắt cũng bắt đầu tích nước mắt, đôi mắt của đứa bé cực xinh đẹp, vừa trong suốt lại to tròn, trắng đen rõ ràng, vào lúc ngập tràn nước mắt.
Cho dù là Chu Trung Phong vốn rất lạnh nhạt, cũng không khỏi mềm lòng.
Vốn dĩ muốn vươn ra ôm nhưng cũng rụt lại.
Thấy Chu Trung Phong không có ý định ôm bọn họ, An An cùng với Nháo Nháo rúc vào trong lòng của cha Khương và mẹ Khương, chỉ chừa lại cái mông nhỏ ở bên ngoài.
Chu Trung Phong: “……”
Thằng nhóc thúi này, ngay cả cha ruột của mình cũng không nhận ra.
Khương Thư Lan cảm thấy buồn cười, một người trưởng thành cao lớn như vậy, muốn tủi thân cũng không được.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn: “Vợ.” Giọng nói rất oan ức.
Khương Thư Lan an ủi anh: “Anh đã đi ra ngoài một khoảng thời gian, con không quen biết anh cũng rất bình thường, chờ anh ở nhà được vài ngày, chơi cùng chúng, bọn chúng sẽ thân thiết với anh.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Đứa bé gần bốn tháng tuổi, nhìn ra được một chút trắng trắng mềm mềm, trông cực kỳ đẹp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận