Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1043:

Cho dù ban đầu Chu Trung Phong cảm thấy con trai quá nghịch ngợm, lúc này nhìn thấy hai đứa bé, anh cũng không có sức chống cự.
Càng đừng nói, đứa bé có quan hệ huyết thống với anh.
Chu Trung Phong chỉ có thể buồn bực mà ừ một tiếng: “Lần này bọn anh được nghỉ phép ba ngày, anh sẽ không ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ ở nhà chăm sóc con.”
Anh muốn bọn trẻ nhận thức được người cha này.
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười một tiếng, nụ cười này không quan trọng, trước đó hai đứa trẻ đã chú ý đến sự xuất hiện của mẹ, ló đầu ra nhìn lén.
Vừa nhìn thấy Khương Thư Lan, lập tức vui vẻ, miệng nhỏ cười toe toét, vỗ tay nhỏ ê ê a a muốn vào trong lòng Khương Thư Lan.
Vẻ mặt hưng phấn này làm cho Chu Trung Phong ngẩn ra.
Làm sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Mẹ Khương giữ Nháo Nháo đang muốn chạy trốn lại, hướng tới Thư Lan nói: “Con mau đi vào ăn cơm đi, chờ con ăn xong rồi hẵng tới ôm đứa bé, bằng không sẽ phải ôm đứa bé mãi không ngơi tay.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, thơm lên mặt hai đứa bé mỗi người một cái.
Lúc này mới hỏi: “Buổi sáng mẹ làm món gì, mọi người đều ăn rồi sao?”
“Mẹ dùng gạo Đông Bắc, nấu cháo tôm, làm bánh trứng, thêm dưa chuột muối cùng nước tương, còn có trứng vịt biển, con đi ăn trước đi.” Mẹ Khương gật đầu, ôm đứa bé dụ dỗ, tiếp tục nói: “Chúng ta đều ăn xong rồi.”
Khương Thư Lan nghe được bữa sáng, liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Chu Trung Phong vừa về đến, thức ăn trong nhà đã được nâng cấp mấy lần.
Không cần mẹ Khương thúc giục, cô nhanh nhẹn đi vào đánh răng rửa mặt, sau khi cô hoàn thành vệ sinh cá nhân.
Chu Trung Phong đem cháo hải sản nóng trong nồi cùng với bánh trứng, anh đều bưng lên bày biện trên bàn.
Một chén cháo tôm, nấu đến khi gạo nở, đến cả bát súp cũng hơi sệt lại, màu đỏ của những con tôm bọc lấy từng hạt gạo, dường như đã hút đầy nước cơm, mùi hương mê người.
Trên bàn một đĩa bánh trứng được chiên khô lại vàng đều hai mặt, các cạnh bánh bột ngô bốn hơi cong lại, vàng giòn rụm, cắn một miếng, xốp xốp giòn giòn.
Một quả trứng vịt biển được cắt thành bốn cánh nhỏ, lòng đỏ màu vàng cam béo ngậy, uống lượn chảy xuống bát sứ trắng, để lại dấu vết ngổn ngang.
Hai đĩa còn lại một đĩa là dưa chuột, một đĩa là tương Đông Bắc.
Khương Thư Lan nhìn bữa sáng phong phú như vậy, nhịn không được mà chua xót nói: “Anh đã trở lại, mẹ em mới làm phong phú."
Giống như bọn họ thường ngày, cháo trắng đã là rất tốt, còn cháo tôm tươi, bánh trứng thì cũng đừng nghĩ đến.
Chu Trung Phong nhịn không được cười, thay cô bóc vỏ trứng vịt biển, “Đây là anh và mẹ cùng làm, không phải em thích nhất cháo hải sản trên đảo này sao?”
Lời này trong nháy mắt vuốt cơn giận của Khương Thư Lan.
Cô nhẹ giọng: “Cái này cũng xem như là gần giống.”
Tiếp đó, nhìn thấy đứa bé đang chơi đùa bên ngoài: “Anh không chơi cùng con, làm quen trước một chút à?”
Chu Trung Phong dùng cái muỗng múc lòng đỏ trứng vịt ra, đặt vào bên trong bát cháo của Khương Thư Lan, lòng đỏ trứng vịt béo chảy xuống, nhuộm màu chén cháo trong máy mắt.
Đây là cháo trắng, mang theo hương vị của lòng đỏ trứng vịt là ăn ngon nhất.
Anh nhỏ giọng nói: "Ở cùng vợ.”
Con còn không quan trọng bằng vợ.
Khương Thư Lan nhịn không được trợn tròn đôi mắt nhìn anh: “Chu Trung Phong, anh đi chiến trường một chuyến, có phải đã bị đổi thành người khác không?"
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua người này có thể mở miệng nói như vậy.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Vẫn là anh, chỉ là....” Anh ngừng lại, rũ mắt nhếch môi nói: “Anh cảm thấy nếu anh chết ở trên chiến trường, còn có thật nhiều lời nói dễ nghe, chưa nói với em, thực sự rất đáng tiếc.”
Sắc mặt Khương Thư Lan trắng bệch, cô theo bản năng mà che miệng Chu Trung Phong lại: “Anh đừng nói bậy.” Giọng run rẩy.
Cô cực kỳ sợ Chu Trung Phong sẽ chết ở trên chiến trường.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Lan bị dọa đến mức trắng bệch, Chu Trung Phong lập tức sửa lại lời nói: “Được rồi, anh không nói bậy nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận