Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1046:

Thế nhưng cũng không đưa tay ra lấy.
Lôi Bán Đảo dừng lại một chút, đẩy cây súng gỗ đến trước mặt cậu bé: “Đây là lúc cha ở tiền tuyến đã làm cho con.”
Anh ta muốn nói, tuy rằng anh ta không ở bên cạnh khi cậu bé lớn lên, nhưng trong lòng anh ta vẫn luôn có cậu bé.
Tuổi của Lôi Vân Bảo vẫn còn nhỏ nên không hiểu được hàm ý trong lời nói này.
Cậu bé nhận lấy cây súng, nắm ở trong tay, tay cậu bé nhỏ, nhưng cây súng này cũng nhỏ, vừa vặn đủ để cậu bé vững vàng nắm trong tay.
Ở phương diện này, không thể không nói, Lôi Bán Đảo thật sự rất để ý.
Nhìn Lôi Vân Bảo cầm lấy cây súng gỗ, yêu thích không buông tay, Lôi Bán Đảo nhịn không được mà cười một cái: “Thích sao?”
Lôi Vân Bảo theo bản năng gật đầu, sau đó lại cảnh giác mà nhìn anh ta.
“Cha muốn mua chuộc con sao?”
Nét mặt tươi cười của Lôi Bán Đảo cứng lại, anh ta lắc đầu: “Không phải mua chuộc con, cha muốn nói cho dù là ở trên chiến trường thì cha cũng vẫn luôn nhớ tới con.”
“Ồ....” Lôi Vân Bảo cúi đầu, dùng tay áo lau tay cầm súng gỗ: “Con đau như vậy, vào lúc con cầu cứu, tại sao cha lại không tới cứu con?”
Cậu bé nhẹ nhàng ngẩng đầu, một đôi mắt trong suốt, tràn đầy nghi hoặc nhìn Lôi Bán Đảo.
Trong một đôi mắt trong sáng đơn thuần như vậy lại tồn tại nghi ngờ, Lôi Bán Đảo kinh ngạc liếc nhìn theo.
Nói thẳng ra là vào thời điểm con cần bọn họ nhất, bọn họ là người nhà vậy mà một người cũng không có ở đó.
Khó trách.... Khó trách con không thích bọn họ, lại còn xa cách bọn họ.
“Cha....”
“Cha không cần nói dối.”
Lôi Vân Bảo không đợi được đáp án, có chút thất vọng, cậu bé cúi đầu xoay khẩu súng gỗ trong tay: “Con kêu mẹ buông tha cho con, mẹ lại đánh con gấp bội, con gọi cha, cha không có tới, con gọi ông nội, ông nội cũng không tới, con gọi bà Ngô, bà Ngô cũng không tới.....”
“Về sau, con gọi Tiểu Thiết Đản, gọi cô....”
“Sau đó bọn họ liền đi tới.” Lôi Vân Bảo đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cô chính là anh hùng của con.”
“Mọi người thì không phải.”
Lời này đối với Lôi Bán Đảo mà nói, đã khoét trái tim của anh ta, hết lần này tới lần khác, anh ta lại không có bất kì lời nào có thể phản bác lại.
Bởi vì... Con nói rất đúng, bọn họ không phải anh hùng của cậu bé, bọn họ với tư cách là người nhà, đáng lý vào khoảng thời gian con khó khăn nhất, phải xuất hiện để trợ giúp cậu bé, đồng thời cứu cậu bé, nhưng lại không có.
Lần đầu tiên, cậu bé bị bọn buôn người bắt cóc, bọn họ không biết, cũng không phát hiện, điều này đã làm chậm trễ thời gian điều tra, thậm chí, nếu như không phải Khương Thư Lan nói, có thể cả đời này bọn họ cũng không tìm được con.
Mà bọn họ đáng ra phải quý trọng đứa trẻ đã mất mà tìm lại được, nhưng lại thêm một lần sơ ý nữa.
Lần này thiếu chút nữa đứa trẻ đã mất mạng.
Cậu bé trách bọn họ, anh ta có thể hiểu được.
“Cái kia... Vân Bảo, cho cha xin lỗi con, hơn nữa cha hứa, về sau khi con ở đây, cha sẽ luôn có mặt, con có tha thứ cho cha không?"
Lôi Bán Đảo ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lôi Vân Bảo.
Lôi Vân Bảo nhìn chằm chằm anh ta một lát, lại tập trung vào cây súng gỗ trên tay, sau khoảng nửa ngày, Lôi Bán Đảo cho rằng sẽ không thể nghe được câu trả lời.
Lôi Vân Bảo mở miệng: “Cha gạt người.”
“Cha là người bận rộn, cha căn bản sẽ không trở về cùng con.”
Cậu bé chỉ có ông nội, nhưng ông nội cũng không cứu cậu bé.
Hiện tại cậu bé chỉ có cô.
Trong lòng Lôi Bán Đảo chua xót: “Cha không gạt người, sẽ càng không lừa Vân Bảo, cha nói sẽ ở bên cạnh con, thì thật sự sẽ ở bên cạnh con, về sau, mỗi ngày đều sẽ ở hải đảo để gặp con."
Lôi Vân Bảo ngẩng đầu, do dự nhìn anh ta: “Thật vậy sao?”
“Thật mà.”
“Con không tin.”
“Trước đây cha cũng chưa từng ở cùng con.”
Cậu bé lớn lên ở bên cạnh ông nội, sau đó gặp được cô và Tiểu Thiết Đản.
Cậu bé có cha mẹ, nhưng những đứa trẻ trên đảo, lại mắng cậu bé không có cha mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận