Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1047:

Bởi vì, cha mẹ cậu bé rất ít khi xuất hiện trên đảo.
“Trước kia là cha sai, về sau sẽ không, về sau Vân Bảo ở nơi nào, cha sẽ ở nơi đó.”
Chuyện này... Lôi Vân Bảo hơi dao động, cậu bé ngừng xoay cây súng gỗ trong tay, theo bản năng hỏi: “Vậy cha sẽ bảo vệ con sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vào lúc con gặp phải người xấu cần cầu cứu, cha sẽ đến cứu con sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cha có thể trả mẹ lại cho con sao?”
Khi Lôi Bán Đảo chuẩn bị trả lời, lại đột ngột ngậm miệng, không biết qua bao lâu, ánh mắt anh ta có chút phức tạp nhìn con của mình: “Con, con không trách mẹ con sao?"
Nếu không phải do Mỹ Cầm, đứa trẻ cũng không phải chịu tội nhiều như vậy.
Tính cách cũng sẽ không có biến hóa lớn như thế.
Lôi Vân Bảo cúi đầu chơi súng gỗ, buồn bực nói: “Lúc ấy có trách, vẫn luôn trách...”
“Sau đó cô lại nói với con, mẹ bị bệnh, xem con như người xấu, mẹ vì báo thù cho con nên mới làm tổn thương tới con.”
“Nếu thật sự là như vậy, con sẽ không trách mẹ nữa."
Lôi Bán Đảo vốn là người đàn ông kiên cường, trước nay đều là đổ máu chứ không đổ lệ.
Nhưng sau khi nghe được những lời này, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, lập tức ôm Lôi Vân Bảo vào trong lòng, thanh âm nghẹn ngào: “Vân Bảo, cha đồng ý với con.”
“Về sau nhất định sẽ trả mẹ lại cho con.”
Anh ta ôm thật chặt, Lôi Vân Bảo hơi đau, giãy giụa chui ra khỏi lồng ngực của Lôi Bán Đảo, đôi mắt to tròn nhìn anh ta: “Cha không gạt người chứ?”
“Không gạt người.”
“Cha về sau cũng sẽ ở bên cạnh con sao?”
“Đúng vậy, lúc nào cũng ở bên cạnh con, sẽ không đi những nơi khác.”
“Ồ...” Lôi Vân Bảo chui ra khỏi ngực anh ta, tay nhỏ đặt ở sau lưng: “Con phải nghĩ lại xem có nên tha thứ cho cha hay không....”
Lôi Bán Đảo sửng sốt, sau đó lại mừng như điên.
“Được, con cứ từ từ suy nghĩ, cũng có thể trở về hỏi cô của con, xem ý kiến của cô là cái gì.”
“Làm sao cha lại biết con muốn đi về hỏi cô của con?”
Trong mắt Lôi Vân Bảo mang theo vài phần cảnh giác.
Lôi Bán Đảo cười cười, trong mắt chứa nước mắt: “Con là con của cha.”
Anh ta làm sao có thể không biết được?
“Cha, con quay về chỗ cô nhé?”
Lôi Vân Bảo gật đầu như con gà mổ thóc, đem giấu súng gỗ ở sau lưng.
Sau khi đưa Lôi Vân Bảo đi nhà họ Chu, sư trưởng Lôi cùng đồng chí Ngô đều có chút thất vọng: “Không phải đã đón con trở về rồi sao? Tại sao lại đưa qua đó?”
Không phải bất mãn đối với nhà họ Chu, mà là không nỡ rời xa đứa trẻ.
Gặp chuyện không may nhiều ngày như vậy, đứa trẻ lần đầu tiên trở về.
Lôi Bán Đảo: “Con cho đứa trẻ thời gian quyết định, để con trở về hỏi ý kiến của Tiểu Khương.”
Dừng một chút, anh ta hướng tới sư trưởng Lôi nói: “Cha, cha đến phòng sách một chuyến, con có chuyện muốn nói cùng cha.”
Sư trưởng Lôi rất ngạc nhiên.
Loại chuyện như tâm sự, ở nhà họ Lôi bọn họ cơ hồ là chuyện hiếm có, hoặc có thể nói là không có.
Trên đường đi vào phòng sách, sư trưởng Lôi đã nghĩ được vô số những suy đoán, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến lời mà đối phương nói ra sẽ làm ông ấy khiếp sợ.
“Cha, con đã nghĩ kỹ rồi, con dự định nộp báo cáo xin chuyển đội.”
Vừa nói xong lời này, sư trưởng Lôi cả kinh: “Cái gì?”
“Lặp lại lần nữa xem?”
“Cha, con đã nộp báo cáo xin chuyển đội.”
Sư trưởng Lôi theo bản năng giơ tay lên, muốn đánh lên mặt con trai, nhưng sau khi nâng tay lên thì lại nhịn xuống.
Ngược lại nắm lấy cổ áo anh ta.
“Con có biết con đang nói cái gì hay không? Con ở trong lực lượng tiền tuyến phấn đấu 10-20 năm, con cứ từ bỏ như vậy sao?”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nếu Lôi Bán Đảo tiếp tục đợi tiếp, dựa theo lý lịch của anh ta, nhất định sẽ thăng tiến vững vàng.
Thậm chí, vị trí sau này của con trai, không cần phải hạ thấp chính mình.
Thế nhưng bây giờ, anh ta đang nói cái gì vậy?
Nói muốn chuyển đội ư??
Thật sự là chuyển đội sao?
Đây là từ bỏ tiền đồ tươi sáng.
Không phải là bị điên rồi sao? Trước đó đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, trải qua vô số lần sinh tử mới có thể mang quân công trở về, đều dự định từ bỏ hết ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận