Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1058:

Vẫn nên giữ chút thể diện cho cha cô, kẻo ngày mai cha cô thấy cô lại không được tự nhiên.
Sau khi vào nhà, trước tiên là thơm hai đứa bé một cái, rồi có một bữa ăn hiếm hoi.
Lúc này Khương Thư Lan mới cầm 500 ra, đưa cho Chu Trung Phong: “Của anh.”
“Của anh sao?” Chu Trung Phong hơi kinh ngạc.
Khương Thư Lan gật đầu: “Đơn đặt hàng của thủ đô có thể hoàn thành, ít nhiều cũng có anh hỗ trợ ở bên trong.”
Còn có nhà họ Chu nữa.
Bằng không, đơn đặt hàng không thành công, cô cũng lấy không được nhiều tiền hoa hồng như vậy.
Chu Trung Phong nhịn không được cười, nhận lấy, lần lượt sờ qua các tờ, sau đó lại đưa cho cô.
Khương Thư Lan: “?”
Chu Trung Phong: “Trong nhà của chúng ta không phải em quản tiền sao?”
Khương Thư Lan sửng sốt, dường như đúng là như vậy.
“Vậy em cầm lấy cho anh trước.”
Suy nghĩ một chút, Chu Trung Phong không có lấy một xu cũng có chút đáng thương.
Khương Thư Lan lấy từ bên trong một trăm tờ nhân dân tệ, mở ra đếm từng tờ một, đếm tới tờ cuối cùng, rút ra một tờ duy nhất bên trong xấp tiền đưa cho anh.
Giọng điệu rất hào phóng: “Cầm đi! Anh có thể tuỳ tiện tiêu xài.”
Chu Trung Phong: “……”
"Thư Lan?" Giọng điệu của Chu Trung Phong có phần bất đắc dĩ.
Khương Thư Lan trợn to đôi mắt hạnh sạch sẽ trong sáng của mình nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Bộ dạng giả ngốc như thế khiến Chu Trung Phong càng bất đắc dĩ hơn, anh cam chịu thở dài, cầm lấy số tiền một tệ: "Cảm ơn vợ."
Khương Thư Lan rốt cuộc không nhịn được nữa che miệng cười ha hả, cô nhào lên véo mặt anh: "Chu Trung Phong, sao tính tình của anh lại tốt như thế chứ?"
Rõ ràng cô lấy một tệ ra là định ghẹo anh.
Kết quả anh thật dễ dãi, không chỉ cầm lấy mà còn cảm ơn cô khiến Khương Thư Lan cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Lời này mà để người khác nghe được thì chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, tính tình Chu Trung Phong tốt?
Mấy người trên hải đảo chưa ai tính tình dễ dãi cả được không?
Chu Trung Phong để cô véo mặt mình, không hề né tránh, giọng điệu vừa bất lực vừa cưng chiều: "Không phải người ta thường nói phải nghe lời vợ mình hay sao?"
Một tệ cũng là tiền.
Đủ cho anh ăn ba bữa sáng trong ba ngày, như vậy cũng không ít.
Nghe thấy câu trả lời này, Khương Thư Lan đơ người, nhẹ giọng gọi anh: "Chu Trung Phong?"
"Hửm?"
"Có ai từng nói với anh là anh rất tốt chưa?"
Chu Trung Phong lắc đầu, người anh quen biết ai cũng nói anh là Diêm Vương sống, chưa từng có ai nói rằng anh tốt cả.
Khương Thư Lan xem như người đầu tiên.
Khương Thư Lan giật mình trợn to mắt, cô nhón mũi chân nâng lấy gương mặt điển trai của Chu Trung Phong, ngó trái ngó phải: "Tính tình anh tốt, con người cũng tốt, thế mà không ai nói anh rất tốt cả, chắc chắn là họ bị mù...”
Hầu Tử từ bên ngoài đi vào, thấp thỏm bất an tìm Chu đội báo cáo tình huống: "..."
Có phải cậu ấy nghe lầm rồi không?
Đoàn trưởng Chu tốt tính sao?
Cái tính tình đó quả thực là lạnh lùng hết chỗ nói được không?
Người bên trong bộ đội thà rằng trêu chọc "gấu lớn táo bạo" là đội trưởng Triệu còn hơn trêu chọc Diêm Vương sống họ Chu này.
Đương nhiên điều khiến Hầu Tử kinh ngạc hơn chính là đoàn trưởng Chu oai phong lẫm liệt của họ, khi ở trong tay chị dâu lại trông y như cục bột trắng.
Một gương mặt đẹp cứ thế bị chị dâu nhéo đến biến dạng, thế mà đối phương lại chẳng hó hé câu gì.
Mắt thấy hai vợ chồng đồng thời nhìn lại, Hầu Tử theo bản năng che mắt mình.
"Em chưa thấy gì hết."
Mặt Khương Thư Lan tức khắc đỏ au, tay như bị phỏng lập tức buông ra, không khỏi nói: "Mấy người nói chuyện chính sự đi."
Rồi nhanh như chớp chạy vào trong phòng.
Lỗ tai Chu Trung Phong hơi ửng đỏ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì: "Có chuyện gì?"
Anh đang hỏi Hầu Tử, cậu ấy cảm thán quả nhiên thái độ rất nghiêm trang.
Không hề nhìn ra được trước đó hai vợ chồng họ còn tình tứ với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận