Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1059:

Hầu Tử nuốt nước miếng, luôn cảm thấy dưới ánh mắt bình tĩnh của Chu Trung Phong dường như đè nén sóng gió mãnh liệt, đang hận không thể quất cậu ấy lên khỏi bờ.
Sau một lúc lâu, Hầu Tử lấy đủ dũng khí: "Lãnh đạo thông báo mở họp."
"Có nói về chuyện gì không?"
"Hình như là chuyện mấy người mới lên đảo, muốn tu sửa nhà dân và trường học."
Chu Trung Phong ừ một tiếng: "Đợi tôi đi thay quần áo trước đã."
Nói xong anh đi vào phòng.
Trong phòng, gương mặt của Khương Thư Lan mãi một lúc lâu vẫn chưa hết nóng.
Mãi đến khi cửa mở, Khương Thư Lan kinh ngạc: "Sao anh về rồi?"
Chu Trung Phong sải bước đi vào, mở tủ quần áo ra thay một bộ đồ sạch sẽ rồi mới nói: "Đi họp, quần áo trên người anh...”
Anh nhìn thoáng qua Thư Lan.
Hồi nãy khi Thư Lan nép vào người anh, trên người cô mang theo mùi sữa và hương thơm, bên trong bộ đội có hàng tá "mũi chó", bản thân anh ngửi thì được, chứ để người khác ngửi thì… Chu Trung Phong không vui nổi.
Khương Thư Lan lập tức hiểu ra: "Anh chê em đấy à?"
Chê cô làm bẩn quần áo của anh?
Giọng điệu chứa vài phần uất ức.
"Sao lại thế được?" Chu Trung Phong suy tư nửa buổi trời, cất giọng nghẹn ngào mà nói: "Bản thân anh ngửi thì được, nhưng người khác ngửi anh thấy không vui."
Nghe anh nói thế mặt Khương Thư Lan càng đỏ hơn, cô giơ tay nhéo cánh tay Chu Trung Phong: "Lưu manh."
Chu Trung Phong để cho cô nhéo, anh không hề hó hé nửa lời.
Mãi đến khi Khương Thư Lan trút giận xong rồi, cô mới hỏi: "Chừng nào anh về?"
"Không biết nữa."
Khương Thư Lan ngẫm nghĩ: "Em muốn dành ra tí thời gian dẫn cha mẹ và mấy đứa nhỏ đến cửa hàng bách hoá ở Dương Thành, mua sắm một vài thứ."
Dù sao đã có tiền, giờ cô chỉ hận không thể mua hết tất cả đồ trên thế gian này.
Chu Trung Phong nhíu mày: "Đợi anh nghỉ phép rồi đi với em không được à?"
Đợi anh nghỉ phép không biết đến khi nào, hồi trước vì về Thủ đô mà suýt nữa dùng hết sạch thời gian một năm nghỉ phép của mình.
"Khỏi đi, có cha mẹ đi theo chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Mắt thấy Chu Trung Phong còn định dong dài, Khương Thư Lan từ phía sau đẩy eo anh. Thoạt nhìn anh đơn bạc gầy ốm thế thôi, vậy mà lúc tay cô chạm vào còn rất rắn rỏi, eo gầy đầy đủ đường cong, không có một tí thịt thừa, cực kỳ có cảm giác săn chắc…
Khương Thư Lan không nhịn được sờ soạng một phen.
Cơ thể Chu Trung Phong cứng đờ, cúi đầu nhìn đôi tay không an phận đang quấn lấy eo anh, ánh mắt tối đi, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: "Thư Lan?"
Nghe được âm thanh này, Khương Thư Lan giật mình một cái.
Người đàn ông này chính là khi ở trên giường gọi cô như thế, sau đó eo của cô đều sắp bị đâm đến rụng rời.
Khương Thư Lan lập tức thu tay lại: "Gặp lại sau."
Chu Trung Phong: "..."
Đi ra khỏi nhà, Chu Trung Phong không kiềm được cong môi, mà Hầu Tử đang đứng một bên chờ đợi lại như gặp phải quỷ.
Đợi đến khi Chu Trung Phong nhìn sang, lại khôi phục sự lạnh lùng khi xưa: "Đi thôi."
Ngay cả giọng nói cũng có vài phần lạnh lùng.
Hầu Tử thở phào một hơi, đây hình như mới là đoàn trưởng Chu của thường ngày của họ.
Nhớ lại nụ cười bên khoé môi khi nãy của đoàn trưởng Chu, Hầu Tử lại rùng mình thêm một cái.
Đáng sợ quá.
Chu Trung Phong như thế thật là đáng sợ.
Bên này bọn họ vừa đi ra đã đụng phải đội trưởng Na cách vách, đội trưởng Na từ khi biết vợ mang thai, ngày nào cũng bày ra vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Vui sướng đến nỗi muốn nói cho toàn hải đảo biết chuyện Na Tây Quan anh ta sắp làm cha.
Cũng vì thế, khi vừa gặp Chu Trung Phong, đội trưởng Na đã bước đi nhanh hơn: "Trung Phong à, cậu xem đây là cái gì?"
Trong lòng bàn tay anh ấy là một hạt đậu phộng vô cùng mập mạp.
Chu Trung Phong: "Đậu phộng."
"Sai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận