Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 108:

Tiếng hô này như muốn gọi tất cả mọi người nhà họ Khương đi ra.
Đầu tiên là mẹ Khương, ngữ khí sốt ruột nói: “Đi đăng ký kết hôn chưa?”
Khương Thư Lan với Chu Trung Phong đứng cạnh nhau, cô gật đầu: “Mẹ, bọn con đăng ký rồi ạ!”
Nói xong quay qua nhìn Chu Trung Phong, Chu Trung Phong lập tức hiểu chuyện, đưa giấy đăng ký kết hôn ra cho cha mẹ Khương xem.
Cha mẹ Khương nhận lấy, mẹ Khương không biết chữ, nhưng cha Khương lại biết, ông chỉ nói liên tục ba từ: “Tốt tốt tốt!”
Có thể hiểu rõ trong lòng ông đang kích động đến mức nào.
Con gái ông đăng ký kết hôn rồi, người làm cha mẹ cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
“Đăng ký kết hôn xong rồi, hai đứa định khi nào thì đi?”
Ước chừng cũng phải khoảng hai ngày nữa.
Chu Trung Phong trả lời: “Con định ngày mốt sẽ đi xe lửa ạ.”
“Vậy có thể ở lại nhà nốt ngày mai sao?”
Mẹ Khương vui mừng.
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đồng thời gật đầu, nhưng Khương Thư Lan nói: “Mẹ, hôm nay bọn con đã đi chụp ảnh đó, ngày mai sẽ đi lấy ảnh, thuận tiện gửi qua cho bà nội của anh Chu Trung Phong.”
“Đây là chuyện đương nhiên rồi!” Mẹ Khương nói: “Vậy nếu con đã đi bưu cục để gửi ảnh thì...”
Bà nhìn tứ đại kiện đang đặt ở trong nhà: “Lúc đi, đem cả tứ đại kiện gửi qua đó đi.”
Lễ hỏi của con gái, sao bọn họ có thể để lại trong nhà được?
Khương Thư Lan nhíu mày, theo bản năng mà nhìn Chu Trung Phong: “Những thứ đồ đó, sợ là không tiện gửi đi được ạ.”
Chu Trong Phong gật đầu: “Cũng chỉ có thể gửi được đồng hồ thôi, những thứ khác lại không thuận tiện cho lắm ạ.”
Khương Thư Lan cũng cảm thấy như vậy, mẹ Khương còn định nói gì đó, nhưng lại bị Khương Thư Lan ngắt lời.
“Mẹ, bọn con lên xe lửa cũng phải ăn gì đó, mẹ làm cho bọn con chút bột chiên cùng với bánh nhân đậu đi, để con mang lên xe ăn.”
Ngữ khí mềm mại làm nũng này mẹ Khương chịu không nổi, vội vã đi vào trong bếp luôn.
Chuẩn bị lấy bột Phú Cường và trứng gà ra để làm bánh bột chiên.
Ban đêm....
Khương Thư Lan cầm gối đầu giường đi tới phòng mẹ Khương, trực tiếp chui lên giường.
Đưa qua hai phiếu gửi tiền mà ban ngày Chu Trung Phong đưa: “Mẹ, đây là sính lễ bà nội Chu Trung Phong đưa, còn đây là số tiền tiết kiệm của Chu Trung Phong.”
Cô còn nói ra số tiền bồi thường mà Trâu Dược Hoa đưa cho bọn họ.
Mẹ Khương sau khi nhận lấy rồi, vội vã đưa cho cha Khương xem: “Ông nhà, ông đọc xem, đây là bao nhiêu tiền vậy?”
“Sáu trăm sáu sao?” Ngữ khí của cha Khương liền khựng lại.
Mẹ Khương hỏi tiếp: “Bao nhiêu cơ?”
“Sáu trăm sáu!”
Giọng điệu của cha Khương lúc này chắc như đinh đóng cột, ông không hề nhìn nhầm.
Mẹ Khương vừa nghe được lời này, thiếu chút nữa đã bị hù chết: “Ôi trời đất ơi!”
Đồ cưới bọn họ tích góp trong hơn hai mươi năm cho Khương Thư Lan còn không bằng được lễ hỏi của người ta.
Chưa kể lúc trước còn đưa cả tứ đại kiện rồi.
Nhà bọn họ dù có đập nồi bán sắt cũng không cho con gái được nhiều của hồi môn đến như vậy!
Mẹ Khương liền nói: “Thư Lan, đem số tiền này trả cho người ta đi, nhà chúng ta không đền được nhiều như vậy đâu.”
Ban đầu đối phương đưa tứ đại kiện, nhà bọn họ trả được cho năm trăm đồng cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được rồi.
Đây là tới tận sáu trăm sáu, có của hồi môn con gái nhà ai được nhiều như vậy không!?
Khương Thư Lan nhẹ giọng nói: “Mẹ, anh Chu Trung Phong nói đây là số tiền ông nội anh ấy cho bọn con để sống với nhau.”
“Nếu trả lại, hai người họ sẽ tức giận, cảm thấy chúng ta chê lễ vật không đủ đó ạ.”
“Nhưng mà....”
Cha mẹ Khương nhìn nhau: “Ông à, ông nói xem phải làm sao?”
Cha Khương đang làm thuốc, nghe vậy ngẩng đầu mà cân nhắc: “Cho Thư Lan mang đồ gia truyền của nhà mà từ trước chúng ta vẫn cất giữ đi!”
Lời này vừa nói ra, mẹ Khương cũng nhịn không được mà hết sức kinh ngạc: “Ông à, đó là đồ mà ông cụ lúc chết đi đã để lại, nói chỉ đưa cho thầy thuốc đời thứ tư của nhà họ Khương thôi.”
Đó chính là gia huấn.
Không phải là tiếc rẻ không muốn đưa cho con gái, nhưng đó là một cây nhân sâm già, đồ vật gia truyền của nhà họ Khương, đối với những thứ khác của nhà họ Khương thì không hề giống nhau.
Không quan trọng nam nữ, chỉ truyền lại cho hậu bối làm nghề chữa bệnh cứu người.
Khi đó, cha Khương có mấy người anh em trai, nhưng cũng chỉ có cha Khương đi theo con đường làm thầy thuốc nên đương nhiên cũng được kế thừa cây nhân sâm núi già.
Cha Khương sau khi chia đều thuốc đã bào xong ra.
“Không nói nhiều đến vấn đề này nữa.” Ông nói: “Tiểu tử Trung Phong đó đã đưa nhiều lễ hỏi như vậy, sao chúng ta có thể cự tuyệt được, chúng ta ngoài thứ đó có thể đưa ra, những thứ khác thực sự không thể đưa được nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận