Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1102:

Lê Lệ Mai kiên quyết nói: “Không có.”
“Mẹ chọn cháu trai ngoại hay con gái là do mẹ.”
Chỉ cần mẹ cô ấy không quá phận, cô ấy sẽ cho bà một khoản tiền trợ cấp để an hưởng tuổi già.
Chuyện này… Mẹ Lê im lặng trong giây lát, bà nhìn Lê Lệ Mai thật sâu, bà không nói gì, quay người lảo đảo bước đi.
Nhìn thấy mẹ Lê như thế này, Lê Lệ Mai không vui chút nào, thay vào đó, cô ấy còn chế nhạo: “Mẹ vĩnh viễn sẽ luôn như thế này."
Tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi.
Một khi lợi ích của bà ấy bị đe dọa, bất kể là ai, bà ấy đều sẽ từ bỏ.
Cho dù đó là con gái ruột của mình.
Mẹ Lê đi ra xa, nghe thấy điều này, bước đi loạng choạng và đi nhanh hơn.
Giải quyết người đến thuyết phục.
Lê Lệ Mai hoàn toàn im lặng.
Kết quả hình phạt của Miêu Đại Vĩ sớm được đưa ra, và hắn bị kết án ba năm tù.
Ngay khi có kết quả, cha Miêu đã không bỏ cuộc và bắt bốn đứa trẻ đến gặp Nghiêm Xuân Ni.
Đáng tiếc là Nghiêm Xuân Ni mặc dù yêu bốn đứa con của mình nhưng cô ấy không còn ngu ngốc như trước nữa.
Lần này, cô chỉ muốn con gái lớn Chiêu Đệ.
Thấy Nghiêm Xuân Ni không có mềm lòng, Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Xuân Ni được xuất viện sau bảy ngày nằm viện.
Tạm thời ở nhà họ Lê, cùng người nhà họ Lê hái trái cây bán cho quân đội kiếm sống.
Số tiền giải cứu mà Khương Thư Lan đưa cho Lê Lệ Mai trước đó đã rất nhanh đã có ích.
Xem như cho Nghiêm Xuân Ni vay ba mươi tệ để hỗ trợ ngôi nhà đơn sơ của hai mẹ con họ.
Hơn nữa, Nghiêm Xuân Ni là một người làm việc chăm chỉ, Chiêu Đệ cũng có thể chịu đựng gian khổ, hai người bọn họ sẽ sớm có một cuộc sống tốt đẹp.
Thậm chí, so với trước kia ở nhà họ Miêu còn tốt hơn.
Thấy vậy, Khương Thư Lan và Lê Lệ Mai cũng hoàn toàn yên tâm.
Trong nháy mắt đã đến cuối tháng bảy, thời tiết cũng càng ngày càng nóng.
Những ngôi trường, mái ấm gia đình do quân đội xây dựng cũng lần lượt được hoàn thành.
Người đứng đầu quân đội gọi tất cả các bà vợ quân nhân đến văn phòng để họp.
Hôm nay, Khương Thư Lan đã nhận được thông báo từ sáng sớm, cô ấy giật mình và hỏi: "Có nói tìm chúng tôi có việc gì không?"
Người bảo vệ đến báo tin gãi đầu: "Chị dâu, chuyện này chúng tôi không biết, đợi đến khi chị đến văn phòng thì mới biết được."
Đây là đều do lãnh đạo sắp xếp.
Mấy đứa nhỏ như anh ấy lâu la thì làm sao mà biết được.
Khương Thư Lan gật đầu, tiện tay hái hai quả cà chua lớn màu đỏ trong vườn rau đưa cho anh ấy: “Làm phiền anh phải chạy đến đây một chuyến rồi.”
Cô quả thực đã đưa cho anh ấy.
Người bảo vệ không thể chậm trễ mà liền đón lấy chúng.
Lúc sắp đi còn đang suy nghĩ, chẳng trách mọi người đều nguyện ý báo tin cho gia đình đoàn trưởng Chu, bởi vì bất kể là đến lúc nào thì cũng sẽ không ra về tay không.
Cho dù đó là một quả cà chua, một quả dưa chuột, một chùm quả vải hay là một quả dừa.
Mặc dù những thứ đó không quý và cũng không đáng tiền là bao, nhưng tâm ý thì có.
Sau khi người bảo vệ rời đi, Khương Thư Lan đưa Nháo Nháo trong lòng mình cho mẹ Khương bế và dặn dò: "Mẹ, con đã cho Nháo Nháo và An An ăn sữa xong rồi, con cũng đã thay tã cho chúng rồi, con đến văn phòng một chuyến xem có chuyện gì."
"Nếu con không về kịp, thì mẹ có thể cho bọn trẻ ăn sữa bột trước nhé."
Mẹ Khương gật đầu, định nói rằng để bọn trẻ ở nhà thì không cần phải lo lắng.
Chỉ là cô có chút lo lắng.
Tuy nhiên, Khương Thư Lan đã vào trong phòng để thay quần áo.
Cô vẫn còn đang trong giai đoạn cho con bú, quần áo dễ bị trào sữa ra nên cô cố tình thay một chiếc váy sẫm màu và khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rộng thùng thình.
Nghĩ rồi vẫn thấy không yên tâm, cô lót thêm một lớp bên trong nội y.
Mặc dù không thoải mái nhưng an toàn.
Khương Thư Lan đang chuẩn bị ổn thỏa để ra ngoài thì liền gặp Miêu Hồng Vân nhà bên cạnh đi ra với cái bụng to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận