Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1110:

Hai đứa trẻ đã trở thành vua của những đứa trẻ trên đảo. Ngay cả những anh chị hơn bọn nó vài tuổi cũng nghe lời hai đứa nó.
Tiểu Thiết Đản cười toe toét, nắm lấy tay Khương Thư Lan: "Cháu biết rồi ạ."
Khi cô đăng ký cho Tiểu Thiết Đản xong và trở về nhà, mẹ Khương gần như đã đóng gói xong chiếc cặp sách, dùng loại vải có màu xanh quân đội làm thành túi đeo chéo, đây là loại phổ biến nhất trên đảo.
Tiểu Thiết Đản vừa nhìn đã thấy thích, đi tới cầm chiếc cặp đi học và bắt đầu khua chân múa tay thích thú.
"Đi học thôi."
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh với vẻ mặt bực bội, còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Thiết Đan đã đeo cặp sách cho cậu nhóc: "Tiểu Lôi Tử, thử cái cặp đi học này xem, em có thích không?"
Lôi Vân Bảo sửng sốt: "Anh à....”
"Nếu em thích, anh sẽ tặng nó cho em." Giọng điệu khá hào phóng.
Mẹ Khương: "..."
Khương Thư Lan: "..."
Người lớn bọn họ còn chưa nói mà lũ trẻ đã hứa hẹn với nhau rồi.
Lôi Vân Bảo do dự: "Còn anh thì sao?"
“Anh.... anh....”
Tiểu Thiết Đản quay đầu lại, vẻ mặt đáng thương nói với mẹ Khương: "Bà ơi…"
Mẹ Khương thực sự hết cách với cậu bé, vì vậy bà lấy một bán thành phẩm từ giỏ may vá ra: "Bà sẽ làm hai cái."
Rõ ràng, một là cho Tiểu Thiết Đản và một là cho Lôi Vân Bảo. Điều này khiến Tiểu Thiết Đản không nhịn được cười: "Cảm ơn bà nhiều lắm ạ."
Sau đó, nhìn cậu em trai đang ngồi trên ghế bập bênh và phun bong bóng: "Các em trai khi nào mới đi học nhỉ?"
Tới lúc đó, cậu bé và Tiểu Lôi Tử có thể che chở cho chúng.
Mẹ Khương và Khương Thư Lan nhìn nhau, đếm trên ngón tay: "Còn mấy năm nữa, khi cháu tốt nghiệp tiểu học xong, các em trai cháu sẽ được đi học."
"Vẫn còn lâu như vậy nhỉ." Cả hai đều có chút thất vọng.
"Giá như em trai có thể lớn lên trong một đêm thì hay rồi."
Có như vậy, họ mới có thể đến trường cùng nhau.
Khương Thư Lan mỉm cười, vừa định nói gì đó, bên ngoài có tiếng động: "Chị dâu, chị có ở nhà không?"
Khương Thư Lan ngây người ra một chút, đáp: "Tôi ở nhà, mấy người cứ trực tiếp vào đi."
Giây tiếp theo, cổng được mở ra.
Một nhóm binh lính nhỏ theo sau, mang theo một gánh nặng, cùng nhau vào trong, bên trong gánh nặng đó là những viên gạch.
Hơn nữa, những chiếc xe tải bên ngoài vẫn ầm ầm dỡ hàng.
Khương Thư Lan hoàn toàn sửng sốt: "Các anh là ai?" Khương Thư Lan cảm thấy khó hiểu.
Hầu Tử đứng phía trước, dẫn đầu đoàn người giải thích: "Lúc trước đoàn trưởng Chu có nói cần sửa nhà, sau khi trường học và sân xây xong, chúng tôi liền qua đây để sửa nhà."
Chuyện này… Khương Thư Lan đột nhiên nhớ tới, lúc Chu Trung Phong mệt mỏi buồn ngủ như vậy, đối phương tựa hồ có nhắc tới nhà không đủ để ở.
Kéo quân đội đên, định tu sửa thêm vài căn phòng nữa.
Tuy nhiên, Khương Thư Lan không ngờ rằng chuyện này lại đến sớm như vậy.
Nói chính xác hơn, Khương Thư Lan trong lòng mắng Chu Trung Phong, chuyện lớn như vậy, anh thực sự đã nói trên giường trong lúc cô đang kiệt sức.
Như thế thì ai có thể nhớ được chứ.
Khương Thư Lan trong lòng bực bội nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Là sửa nhà sao? Nhưng nhà chúng tôi còn chưa đưa bản thiết kế."
Hầu Tử lấy nó ra khỏi tay anh ấy: "Chúng tôi có bản thiết kế, đoàn trưởng Chu đã đưa cho, đây này…"
Cậu ấy lấy bản thiết kế ra xem, sau đó so sánh ngôi nhà: "Ba căn phòng đều thông với phía sau nhà, sẽ không ảnh hưởng đến mỹ quan phía trước."l
Sau đó, cậu ấy đưa bản thiết kế cho Khương Thư Lan: "Chị dâu xem đi."
Khương Thư Lan đọc loại bản thiết kế này không giỏi lắm, cô vô thức nhìn chằm chằm vào cha Khương.
Cha Khương đọc xong, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ chê vị trí chuồng gà ở sân trước: “Chỗ này các cậu có thể thêm hai viên gạch để chuồng gà cao hơn một chút được không?”
Trong nhà có nuôi ba con gà, chúng đã lớn rồi, tự chúng có thể lẻn bay ra khỏi chuồng.
Không nâng cao tường thì không được.
Hầu Tử liếc nhìn, nói chuyện với người phía sau, người này gật đầu, cậu ấy bèn đồng ý: "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận