Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1147:

Hai mức giá này gần như đã được định sẵn trong đầu Khương Thư Lan.
Cô cũng viết giá trên tờ giấy trắng.
Cô ra hiệu cho sư trưởng Lôi và sĩ quan hậu cần xem qua.
Sau khi xem xét, cả hai gật đầu.
Khương Thư Lan không chút do dự mà đồng ý: "Được, xoài giá ba mươi xu một cân, măng cụt giá năm mươi xu."
Nhạc Kiến Thanh ở đằng kia không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khương Thư Lan không làm khó người khác về mặt giá cả.
"Tôi còn có một điều kiện, đợt này trái cây tươi cùng với đồ hộp, cần cô tự mình vận chuyển."
Những người khác, hắn ta không yên tâm.
Trái cây dễ bị hỏng nhất, nếu giao không tốt, họ chắc chắn sẽ không thanh toán hóa đơn, người bình thường không dám làm chủ.
Chỉ Khương Thư Lan mới có thể làm chủ.
Nghe thấy điều kiện này, Khương Thư Lan cau mày, cô vô thức nghĩ về hai đứa trẻ ở nhà.
Bên kia dường như biết Khương Thư Lan đang do dự điều gì.
Nhạc Kiến Thanh nói thẳng: "Đồng chí Khương, chuyến hàng chở trái cây lần này tôi không yên tâm giao cho người khác, tôi chỉ yên tâm giao cho cô.”
Dừng một chút: "Mà sau khi cô tới, chúng tôi cũng sẽ không chậm trễ công việc của cô, giao hàng xong xuôi, cô có thể trở về đảo."
"Cô xem xem có được không?"
Âm thanh của điện thoại không nhỏ, cho dù Khương Thư Lan áp vào tai, sư trưởng Lôi và sĩ quan hậu cần ở bên cạnh vẫn có thể nghe được.
Xảy ra loại chuyện như vậy, bọn họ không nói chuyện nữa, nhưng cũng không ai đưa ra ý kiến mà giao toàn quyền quyết định cho Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nghe điều kiện của đối phương, cô trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó mới mở miệng: “Giám đốc Nhạc, tôi hiểu điều kiện của anh, nhưng tình huống bên tôi chắc anh cũng biết, bây giờ tôi là mẹ của hai đứa nhỏ còn mang tã lót, nếu đi công tác cũng đồng nghĩa với việc phải tách ra với bọn nhỏ, đây không phải là chuyện của một mình tôi, tôi phải trở về bàn bạc với người nhà một phen, sau đó mới có thể cho anh câu trả lời.”
Nhạc Kiến Thanh ngừng lại một chút, giọng hắn ta ôn hòa: “Đó là tất nhiên.”
“Mặc kệ đồng chí Khương có đến hay không, giữa hai bên chúng ta vẫn là quan hệ hợp tác.”
Nhưng mà hàng hóa lần này bọn họ đặt sẽ được quyết định bởi chuyện Khương Thư Lan có đến hay không.
Bởi vì những thứ như trái cây, không giống đồ hộp hay đồ biển, trên đường vận chuyển rất dễ bị hư.
Dưới loại tình huống này, không có người có thể đưa ra quyết định như Khương Thư Lan.
Thật ra Nhạc Kiến Thanh cũng rất khó xử, hắn ta không thích giao tiếp với cấp dưới, không phải do khinh thường, mà là do đối phương sẽ do dự. Như vậy rất chậm trễ thời gian, tiền tài của hai bên, điều này cũng sẽ gây ra những hậu quả không thể đo lường.
Nhạc Kiến Thanh đã từng trải qua, suýt chút nữa hắn ta còn đánh mất chức vị, thế nên bây giờ hắn ta mới cẩn thận như vậy.
Khương Thư Lan nghe đối phương nói, cô nhếch nhếch khóe miệng, nói một tiếng cảm ơn rồi mới cúp điện thoại.
Sư trưởng Lôi và sĩ quan hậu cần ở bên cạnh đồng loạt nhìn cô: “Tiểu Khương, cháu nghĩ sao?”
Người hỏi chính là sư trưởng Lôi, ông ấy kéo cho Khương Thư Lan một cái ghế, ý bảo cô ngồi xuống.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, cô trả lời một câu không liên quan.
“Lúc nãy, Nhạc Kiến Thanh không nói đến chuyện chính là sẽ đặt bao nhiêu hàng hóa.”
Điều này có ý nghĩ gì, bọn họ đều biết.
Đối phương đang đợi quân đội hải đảo cử người nào đi, bên đó mới quyết định đặt hàng.
Vì thế bọn họ hiểu rõ, chỉ khi Khương Thư Lan tự mình đi, đối phương mới đặt nhiều hàng hóa hơn.
Điều này không chỉ Khương Thư Lan hiểu, mà sư trưởng Lôi bọn họ cũng hiểu rõ.
Nhưng mà, cho dù bọn họ hiểu rõ đi chăng nữa, sư trưởng Lôi vẫn không ép buộc Khương Thư Lan, ông ấy nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu trở về mà bàn bạc với Trung Phong cho tốt đi, rồi hẳn quyết định.”
Nếu như nói xuất phát từ lợi ích của quân đội, ông ấy càng nguyện ý để Khương Thư Lan đi một chuyến đến thủ đô.
Như vậy thì quân đội sẽ kiếm lời được càng nhiều tiền.
Nhưng mà vấn đề là ở trên người Khương Thư Lan, thân phận của cô khá đặc biệt, cô chỉ lấy hoa hồng của nhà máy, chứ không hề lấy tiền lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận