Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1150:

Anh vào cô cũng không nhìn.
Nếu như trước đây, Thư Lan thấy dáng vẻ này của anh, hai mắt cô sẽ sáng lấp lánh như ngôi sao.
Nhưng mà đêm nay cái gì cũng không có.
Khương Thư Lan nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhào vào người Chu Trung Phong, cô đã nhào vô số lần nên cực kỳ chuẩn xác.
Chuẩn xác nhào vào trên cái eo nhỏ mà có lực của kia của Chu Trung Phong, cô ngửa đầu nhìn anh: “Chu Trung Phong, sao anh lại tốt như vậy?”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô trắng như sứ, giữa sự xinh đẹp lộ ra mấy phần ngây thơ trong sáng.
Hơn nữa, cảm giác da thịt gần gũi khiến cho máu trên người Chu Trung Phong dần xao động.
Anh thuận tay ôm người vào trong lòng, hai tay ôm cô chuyển một cái, Khương Thư Lan được nâng cao hơn, hai chân cô vòng quanh cái eo nhỏ mà có lực của anh.
Cả người cô treo trên người anh.
Khương Thư Lan có thể cảm nhận được, cô đã ngồi lên vị trí không nên ngồi.
Cô lập tức đỏ mặt, có hơi ngượng ngùng.
Cô không hề biết mình như vậy xinh đẹp biết bao nhiêu, gương mặt quyến rũ, màu hồng lan đến đuôi mắt, mang theo phong tình không thể nói thành lời.
Chu Trung Phong nghĩ, cái gọi là dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân thì cũng chỉ như thế mà thôi.
Yết hầu anh lăn lộn, anh rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt là nhu tình mà anh không nhìn thấy được.
“Tốt? Anh tốt ở đâu?”
Câu nói thình lình này khiến cho từ ngữ của Khương Thư Lan bị đóng băng, cô đưa tay nhéo cơ bắp của Chu Trung Phong một cái: “Tốt ở đâu mà anh không biết sao?”
Cô còn tưởng anh sẽ không cho cô đến thủ đô.
Nhưng mà, cô không ngờ Chu Trung Phong không những đồng ý, mà anh còn đi cùng cô.
Như thế chưa đủ tốt à?
Anh không những ủng hộ cô, mà còn đi cùng cô.
Người chồng giống như Chu Trung Phong, trên khắp hải đảo này rất ít.
Bởi vì đa phần đàn ông đều không hy vọng vợ mình sẽ lợi hại hơn cả mình, nói trắng ra là tồn tại cái loại chủ nghĩa đàn ông như này, nên bọn họ mới không hy vọng vợ mình sẽ ưu tú hơn mình.
Thậm chí bọn họ còn bẻ gãy đôi cánh của vợ mình.
Nhưng mà Chu Trung Phong không như vậy, anh không những không như thế, mà ngược lại, anh còn ủng hộ sự nghiệp của Khương Thư Lan.
Hơn nữa, anh còn hy sinh bản thân để đi cùng cô.
Sau khi Khương Thư Lan suy nghĩ cẩn thận, cô mới biết vì sao lúc mình nói lãnh đạo tốt, ánh mắt Chu Trung Phong lại lóe sáng.
Lãnh đạo tốt ở đâu chứ.
Chẳng qua là có người tranh thủ ở sau lưng mà thôi, người đó là ai? Tất nhiên là Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong bị nhéo, anh cũng không tức giận, trái lại mặt mày anh càng thêm âm trầm: “Cho nên nếu anh tốt như vậy, em định báo đáp anh thế nào đây?”
Nói xong, anh ném Khương Thư Lan lên giường.
Khương Thư nhỏ giọng kêu một tiếng.
Giây tiếp theo.
Chu Trung Phòng đè người lên, anh ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn: “Không bằng, lấy thân báo đáp?”
Khương Thư Lan: “…”
Cô không hiểu, mặc kệ là nói cái gì, cuối cùng đều sẽ biến thành đánh nhau ở trên giường.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Khương Thư Lan khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Thư Lan đến văn phòng gọi điện thoại, cô gọi cho Nhạc Kiến Thanh.
Lúc này, dường như đối phương cố ý chờ cô, điện thoại vừa đổ chuông, bên kia đã có người nhận.
“Đồng chí Khương?”
Đến nỗi Khương Thư Lan còn chưa nói chuyện, đối phương đã đoán ra được là cô.
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Là tôi, giám đốc Nhạc.”
“Số hàng hóa này, tôi sẽ tự mình đưa đến thủ đô.”
Lời này vừa được nói ra, bên kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Được, tôi ở bên này chờ đồng chí Khương đến.”
Khương Thư Lan: “Nếu đã quyết định rồi, vậy chúng ta nói trước, lần này bên anh muốn bao nhiêu hàng hóa?”
Điều này mới quan trọng.
Nhạc Kiến Thanh: “Đợt hàng đầu tiên, tôi muốn 1 vạn cân măng cụt, xoài cũng 1 vạn cân.”
“Chúng tôi sẽ xem doanh thu thế nào, nếu doanh thu tốt, tôi sẽ mưa đợt hàng hóa thứ hai, thứ ba.”
Khương Thư Lan hơi nhíu mày: “Giám đốc Nhạc, tôi tự mình đi một chuyến, số hàng anh muốn, hình như có hơi ít thì phải.”
Chỉ có 2 vạn cân trái cây tươi, đối với Khương Thư Lan mà nói, cô đi một chuyến này, chung quy đều cảm thấy lỗ vốn.
Bên kia trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận