Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1166:

“Nếu không…” Đừng leo lên giường của em.
Cô ấy không nói ra lời kia, nhưng vợ chồng bọn họ đã sớm ăn ý, suýt chút nữa Hứa Vệ Phương tức đến phát khóc.
Vợ hắn lại theo phe người ngoài.
Mặc kệ Hứa Vệ Phương có đồng ý hay không, Cao Thải Hà vẫn kéo Khương Thư Lan đi hưởng thụ quạt mát ở trong nhà.
“Được rồi, loại chuyện như này, chúng ta cứ để đàn ông làm, đi thôi, chúng tôi đi nghỉ ngơi nào.”
Khương Thư Lan có hơi lo lắng, cô nhìn thoáng qua Chu Trung Phong: “Anh làm được không?”
Một nồi này cô nấu sắp xong rồi.
Chu Trung Phong nghĩ nghĩ: “Lúc nào không ổn anh sẽ gọi em.”
Hầu như các bước cơ bản, anh đều đã nhớ rõ.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cô dẫn Cao Thải Hà vào nhà nghỉ ngơi.
Còn Hứa Vệ Phương vừa vào nhà bếp đã bị sự nóng bức trong nhà bếp ập vào mặt, suýt chút nữa anh đã tức chết: “Mình đúng là lắm mồm.”
Nếu không phải hắn ta lắm mồm hỏi một câu thì sẽ có chuyện sao?
Hắn ta sao có thể rơi vào nước này được chứ?
Chu Trung Phong nhìn hắn ta một cái, anh nói thẳng: “Cậu nhóm lửa được không?”
Làm sao không cho được.
Hứa Vệ Phương hùng hùng hổ hổ, hắn ta ngồi trước miệng bếp, cảm nhận nhiệt độ lửa của mùa hè.
Thấy sắp đến giờ, cuối cùng Khương Thư Lan vẫn không yên tâm, cô đến phòng bếp một lần nữa, Chu Trung Phong đang vớt xoài đã nấu xong ra.
Anh bắt đầu ép lấy nước, vì vậy cô mới chỉ dạy một câu: “Ép lấy nước xong rồi, anh dựa vào tổng sản lượng mà cho 3% trấu là được.”
“Sau đó khuấy đều là được.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh càng dùng sức cầm chày cán bột ép thịt quả.
Cao Thải Hà ở bên cạnh dựa vào khung cửa mà nhìn, cô ấy không khỏi hỏi một câu: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Sao cô ấy nhìn rồi mà vẫn không rõ.
Khương Thư Lan: “Chúng tôi làm dấm trái cây, chờ có thành phẩm rồi, nhất định sẽ cho cô nếm thử.”
“Dấm trái cây?”
Cao Thải Hà chưa từng nghe đến, cô ấy không khỏi nhìn Khương Thư Lan: “Thư Lan, sao cái gì cũng biết hết vậy.”
Mặc dù cô ấy không biết là cái gì, nhưng nghe rất lợi hại.
Khương Thư Lan ngượng ngùng cười một cái: “Làm gì có, tôi chỉ nói lý thuyết, người làm là Chu Trung Phong.”
Phòng bếp rất nóng, mới đứng một lúc, Cao Thải Hà đã mồ hôi đầy đầu.
“Vậy thì cô cũng lợi hại.”
Cô ấy kéo tay Khương Thư Lan đến cách vách hưởng quạt mát, Cao Thải Hà không khỏi cảm thán với Khương Thư Lan: “Chu Trung Phong nhà này quả thật không tệ.”
“Hứa Vệ Phương nhà tôi thì mỗi lần nhờ anh ấy xuống bếp nếu chút đồ ăn, chẳng khác nào muốn mạng anh ấy.”
Hứa Vệ Phương ở trong phòng bếp nghe thấy, hắn ta nói: “Không phải anh vẫn làm đó sao, Cao Thải Hà, không cho em nói.”
Cao Thải Hà ở bên kia không nhịn được mà cười khanh khách.
Đợi hai người đi rồi, Hứa Vệ Phương oán trách: “Chu Trung Phong, cậu nói cậu xem, một người đàn ông, cớ sao phải xuống phòng bếp mỗi ngày như thế, không làm tấm gương tốt cho tôi gì hết, hại tôi về nhà là chịu tội.”
Cứ chờ mà xem, từ lúc đến nhà họ Chu, Cao Thải Hà đã muốn lải nhải, e rằng sau này phòng bếp trong nhà, tất cả đều do hắn ta đến làm.
Nghĩ vậy, Hứa Vệ Phương cảm thấy bi ai, sao hắn ta lại lắm mồm thế, hỏi còn có chuyện khác hay không làm gì.
Cứ trực tiếp đi là được rồi.
Như thế sẽ không có những chuyện sau này.
Chu Trung Phong cầm chày cán bột, anh dùng sức ép thịt quả, nghe thế, anh nhìn Hứa Vệ Phương một cái: “Cậu học trước đi, sau này có con rồi, cậu có thể dùng được.”
Đây là lời từ tận đáy lòng của người từng trải.
Nhưng mà, anh quên rằng, Hứa Vệ Phương đã kết hôn hơn một năm, nhưng vẫn chưa có em bé.
Đây thực sự là xát vào nỗi đau của Hứa Vệ Phương.
Hắn ta chỉ cảm thấy tim đau như thắt: “Cậu đừng có mà cái hay không nói, nói toàn cái dở hơi.”
Chu Trung Phong cứng đờ, anh không khỏi vỗ Hứa vệ Phương ba cái, nghi ngờ nhìn sang: “Vẫn chưa mang thai à?”
Cái liếc mắt kia vô cùng không rõ, nhưng đều là đàn ông cả, làm sao Hứa Vệ Phương có thể không hiểu cho được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận