Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1171:

Bọn họ đều ở viện dưỡng lão, nửa thân người đã ở trong mồ, ai còn để ý mấy cái đó chứ?
Cho nên ông ngoại và bà ngoại Thiệu Tân Quyên, cũng là ông Tạ và bà Tạ, mới cố ý vòng sang đây.
“Nhà họ Chu, hôm nay tổ chức có thông báo, ngày hội giao lưu gia đình lần này rất lớn, mỗi người ở viện dưỡng lão đều tham gia.”
“Nếu không tham gia thì đó chính là không hòa nhập.”
Lời này vừa được nói ra, ông nội và bà nội Chu nhíu mày: “Sao chúng tôi không nhận được thông báo này?”
“Chẳng phải vì chúng tôi vừa mới nghe được tin nên mới cố tình đến đây thông báo sao?”
Bà Tạ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hai người suy nghĩ xem có nên đi hay không đi.” Ngừng một chút, bà ta lại nói: “Đúng rồi, tôi từ bên kia đến, thấy người nhà Hứa gia vẫn chưa tới, một mình ông lão Hứa quá cô đơn rồi.”
“Hai người cũng biết, tính tình ông lão Hứa kỳ lạ, ở viện dưỡng lão không có bạn bè gì.”
“A, không đúng, hai vợ chồng già mấy người cũng được xem như bạn bè.”
“Nếu mấy người không đi….”
Những lời còn lại, bà Tạ không nói, nhưng hai vợ chồng nhà họ Chu hiểu rõ.
Sau khi ông bà Tạ rời đi, ông Tạ nhíu mày: “Bà nói như thế, bọn họ sẽ tới à?”
Bà Tạ cười đầy ý vị sâu xa: “Tất nhiên, ông đừng quên, hai vợ chồng già kia xem ông lão Hứa như bạn bè duy nhất.”
“Đừng nói tới, ngày thường Hứa Vệ Phương chiếu cố hai vợ chồng già bọn họ như vậy.”
Nể mặt Hứa Vệ Phương, ông bà nội Chu sẽ đến.
Quả nhiên, mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Bọn họ vừa đi, ông nội Chu và bà nội Chu trở nên im lặng.
“Chúng ta đi không?”
Thật ra, sau khi ông Chu hỏi câu này, trong lòng ông cũng đã có quyết định.
Bà Chu ừ một tiếng, trên mặt bà ấy hiện lên vẻ tàn khốc: “Đến xem cũng được thôi, miễn cho ông Hứa đừng bị bắt nạt.”
“Ngay cả Tạ Cúc Phương chó má kia cũng trở thành trò cười, thì đám người đó tính là cái gì.”
Dám ở trước mặt bọn họ giương oai.
Trong sảnh chính của viện dưỡng lão, đều là tiếng người ồn ào, hầu như những ông bà lão ở chỗ này đều tới đây.
Ngày thường những ông bà lão bị quạnh quẽ, giờ đây bên cạnh họ là người nhà vây quanh, không khí vô cùng ấm áp.
Ông Tạ và bà Tạ cũng không ngoại lệ, vây quanh bọn họ không chỉ có con cháu nhà họ Tạ, mà còn có một người rất đặc biệt.
Đó chính là Thiệu Tân Quyên.
Nhờ cơ hội lần này, cấp trên cho Thiệu Tân Quyên nghỉ, cô ta về viện dưỡng lão, xem như được lười biếng nghỉ ngơi.
Ở nông thôn một khoảng thời gian, mỗi ngày đều cấm đầu làm việc trên mặt đất, thức ăn lại không ngon.
Trông Thiệu Tân Quyên vừa đen vừa gầy.
Thấy cô ta, bà Tạ kéo cái tay thô ráp của Thiệu Tân Quyên, đau lòng rơi nước mắt.
Bà ta càng cảm thấy bà nội Chu đúng là không phải người, bà có thể ra tay với con cháu tàn nhẫn như vậy.
Cho nên đợi ông nội Chu và bà nội Chu vừa tới, bà Tạ dẫn theo con cháu của nhà họ Tạ, rồi đi về phía bọn họ.
Cái này làm cho mọi người ở sảnh chính đều trở nên yên tĩnh, ai nấy cũng nhìn sang.
Bà Tạ đi đến trước mặt bà nội Chu, trên mặt bà ta vẫn mang theo nụ cười: “Đến đây, chị à, tôi giới thiệu với chị một chút, đây là con trai con dâu, cháu trai cháu gái của nhà họ Tạ chúng tôi.”
Nói xong, bà ta còn cố tình kéo tay Thiệu Tân Quyên: “Đây chính là cháu gái ngoại của tôi.”
Bà ta đắc ý nói: “Tôi đã nói là cũng sắp xuống mồ rồi, không cần đến thăm tôi nhiều như vậy, nhưng nhóm con cháu không nghe cứ nhất quyết một hai phải tới, bọn nhỏ cũng là hiếu thuận nên chúng tôi không có cách nào khác.”
Sau đó, bà ta lại chuyển lời.
“Chị, anh, nếu hai người tới tham gia ngày hội gia đình này, con cháu hai người có tới thăm hay không vậy?”
Câu hỏi này thực sự đánh vào mặt người khác, phải biết rằng, người nhà họ Chu rất ít.
Với lại con cháu phát triển vượt bậc, toàn bộ đều đền đáp quốc gia.
Mười mấy năm qua, lúc hoạt động này xảy ra, người thân của hai vợ chồng nhà họ Chu chưa từng đến thăm.
Vì vậy khi người nhà họ Tạ kia hỏi, đây là có ý tứ gì chứ?
Bọn họ cố tình nhân lúc nhiều người mà đánh vào mặt hai vợ chồng già nhà họ Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận