Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1174:

“Làm sao? Dám nói như vậy hả? Mà không ai dám nhận sao?”
“Chắc tổ tiên ba đời của người nói đều là rùa đen rút đầu nhỉ?”
Ngay cả Chu Trung Phong cũng mắng người luôn rồi, lời thô tục cũng nói ra, có thể nghĩ, một màn trước đó khắc sâu vào anh bao nhiêu, anh tức giận cỡ nào.
Bà Tạ không chịu nổi nữa, bà ta không thể không đứng ra, căng da đầu nói: “Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Tôi cũng đâu nói sai, ông bà Chu tới đây ngần ấy năm, con cháu của bọn họ chưa từng đến thăm, bọn họ không phải những ông bà già cô độc thì là cái gì?”
“Vậy bà là cái thá gì?”
“Một đám giá áo thùng cơm lớn tuổi? Hay là rượu lâu năm thùng cơm?”
Lời này vừa được nói ra, không biết ai lại cười nhạo một tiếng, sau đó, dường như có kíp nổ toàn hiện trường vậy, mọi người đều bật cười.
Câu nói này thật chuẩn.
Nhà họ Tạ có thể làm giàu, chẳng phải đều dựa vào chuyện gả con gái đi sao?
Con gái bọn họ như hoa như ngọc, lại xinh đẹp, bọn họ đưa đi liên hôn gia tộc, cho nên ông bà Tạ mới có thể đến viện dưỡng lão của sở.
Lời đó và những tiếng cười kia, giống như bàn tay, đánh thật mạnh vào người ông bà Tạ, sắc mặt hai người đều khó coi.
“Chu Trung Phong, cậu đừng khinh người quá đáng.”
“Hôm nay Chu Trung Phong tôi ở chỗ này, chính là khinh thường mấy người đó thì làm sao?”
Vẻ mặt Chu Trung Phong vô cùng lạnh lẽo, anh truy hỏi Thiệu Tân Quyên trước mặt ông bà Tạ: “Thiệu Tân Quyên, cô là thanh niên tri thức từ thủ đô xuống nông thôn, xin hỏi, vì sao cô lại ở đây?”
“Tôi…”
Vẻ mặt Thiệu Tân Quyên trắng bệch: “Tôi tới thăm ông bà.”
“Cút…”
Một câu nhưng lại làm cho Thiệu Tân Quyên bất giác lùi về sau một bước, một từ cút này, cô ta hiểu hàm ý bên trong đó.
Nếu cô ta không cút đi, kết cục sẽ thảm hại hơn.
Điều này làm cho Thiệu Tân Quyên xấu hổ và tức giận muốn chết, cô ta giãy giụa một lát, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Chu Trung Phong, cô ta hiểu rõ.
Thiệu Tân Quyên hít sâu một hơi, cô ta cắn chặt răng, sau đó nhìn bà Tạ: “Bà ngoại, cháu xin lỗi.”
Nói xong, cô ta ôm mặt, cúi đầu chạy thật xa.
Dù sao Thiệu Tân Quyên cũng không phải đồ ngốc, nhà họ Thiệu không bảo vệ được cô ta, càng đừng nói chi tới nhà họ Tạ, cô ta ở lại đây chỉ làm liên lụy bọn họ.
Bà Tạ không nghĩ tới người mình che chở, vậy mà chỉ vì một chữ của Chu Trung Phong, Tân Thiệu Quyên lại cút đi.
“Cậu, cậu cậu, cái cậu này, đúng là to… gan.”
Sao có thể khinh người như thế.
Chu Trung Phong không nhìn bà Tạ, mà nhìn những người phía sau bà ta, đó là đối tượng mà ông bà Tạ lấy làm đắc ý với ông bà nội Chu.
Đó cũng là con cháu hiếu thuận trong miệng bọn họ.
“Tôi ra mặt thay trưởng bối nhà họ Chu, con cháu nhà họ Tạ mấy người, có ai dám ra mặt thay trưởng bối nhà họ Tạ không?” Giọng điệu anh hơi lạnh.
Con cháu nhà họ Tạ, đối với Chu Trung Phong mà nói, bọn họ vẫn là bậc cha chú, nhưng giờ đây, không một ai lên tiếng.
Người lớn có thể ý vào mình già đời mà lên mặt, nhưng bọn họ thì không.
Ngay cả con cháu có năng lực của nhà họ Tạ, bọn họ đều phải nhường đường cho Chu Trung Phong.
Mấy người nhà họ Tạ kia thì tính là cái gì chứ?
So với bà Tạ, không thể không nói, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Chu Trung Phong đợi bọn họ khoảng chừng ba phút, từ đầu tới cuối, người nhà họ Tạ không có ai dám ra mặt.
Chu Trung Phong lạnh lùng nói: “Giá áo thùng cơm.”
Lời này chính là mắng con cháu nhà họ Tạ, những người trẻ tuổi ở nhà họ Tạ thẹn quá hóa giận, bọn họ không nhịn nổi nữa, lúc định mở miệng, các bậc cha chú trong nhà lập tức kéo lại, chỉ về hướng Thiệu Tân Quyên rời đi.
Ý là, cháu muốn giống như Thiệu Tân Quyên à?
Ít nhất sau lưng Thiệu Tân Quyên còn có nhà họ Thiệu, bọn họ thì sao?
Trong thế giới của người trưởng thành, dù là chuyện của nhân thân, bọn họ cũng sẽ suy xét lợi và hại.
Mà bất hạnh là, bà Tạ châm chọc mỉa mai trước đó lại trở thành người bị bỏ rơi, bị mang ra làm vật hy sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận