Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1175:

Thậm chí, con cháu hiếu thuận bà ta vẫn luôn tự hào cũng trở thành trò cười.
Bà Tạ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, và có cả sự sợ hãi không nói thành lời.
“Hiếu thuận sao?”
Chu Trung Phong lạnh mắt nhìn bà ta, anh không cần làm gì cũng biết kết cục của bà Tạ, bà ta đã trở thành vật hy sinh của đám người này.
Nói xong, anh cũng mặc kệ phản ứng của bà Tạ là cái gì.
Chu Trung Phong trực tiếp đỡ chắn tay ông nội Chu: “Ông nội, chúng ta về nhà thôi.”
Khương Thư Lan cũng nói: “Bà nội, chúng ta về nhà thôi.”
Ngày hội gia đình ở viện dưỡng lão, chính là để cho người ngoài xem.
Mà gia đình bọn họ đoàn tụ, chính là để cho bản thân xem.
Giống như con người khi uống nước, ấm lạnh tự mình biết.
Người một nhà bọn họ cứ như vậy, không ai thèm xem phản ứng của mọi người, mà trực tiếp rời đi.
Để lại nhóm người nhà họ Tạ ở trong sảnh chính, lui không được mà tiến cũng không xong, trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành sự chê cười.
Mà ảnh hưởng của lần này, không ngừng truyền đi xa, con cháu nhà họ Tạ là đồ hèn nhát, với lại những người ở viện dưỡng lão cũng rõ một đạo lý.
Có thể bắt nạt người nhà họ Tạ, thậm chí, sau khi bị bắt nạt, con cháu nhà họ Tạ cũng không đáp trả.
Chuyện này khiến cho những ngày tháng của ông bà Tạ ở viện dưỡng lão trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu suy xét nguyên nhân, chẳng phải là đối phương tự làm tự chịu mà thôi.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đỡ ông bà nội Chu, chân trước bọn họ vừa rời khỏi cửa sảnh chính, chân sau lập tức gặp vợ chồng Hứa Vệ Phương và Cao Thải Hà.
Hứa Vệ Phương mặc một cái áo sơ mi bông, đeo kính, vốn dĩ hắn ta cười vô cùng tươi rói, nhưng khi nhìn thấy nhóm người Chu Trung Phong ra, nụ cười trên mặt hắn ta nhạt đi đôi phần: “Mọi người sao vậy?”
Giờ là lúc sảnh chính náo nhiệt nhất, sao bọn họ lại ra ngoài?
Chu Trung Phong không trả lời.
Khương Thư Lan mới nói: “Ở trong sảnh chính xảy ra chút chuyện, tôi và Trung Phong định đưa ông bà nội về trước.”
Viện dưỡng lão này, đây cũng là một cái xã hội thu nhỏ, lòng người hỗn tạp.
Ý cười trên mặt Hứa Vệ Phương hoàn toàn biến mất, hắn ta nâng gọng kính ngay mũi, cười lạnh một tiếng: “Xem ra mấy ông bà già trong đó lại bắt đầu giở trò rồi.”
“Lần này là nhà ai thế? Nhà họ Từ? Nhà họ Thiệu? Hay là nhà họ Lý?”
Mỗi lần hắn ta nói ra một cái tên, vẻ mặt Chu Trung Phong càng thêm khó coi.
Ở nơi anh không nhìn thấy, rốt cuộc ông nội Chu và bà nội Chu đã chịu bao nhiêu uất ức?
Thật ra, cũng không đến mức uất ức, bọn họ có ăn có uống có người chăm sóc, với lại nhà họ Chu như ánh mặt trời ban trưa, dù sao loại người hay soi mói người khác như bà Tạ cũng ít.
Nhưng mà nơi nào có người, nơi đó có sóng gió.
Nhà họ Chu phát triển tốt, mỗi một con cháu đều hơn người, ông bà nội Chu ở viện dưỡng lão của sở, nhưng đám con cháu kia vẫn để lại cho bọn họ một đống tứ hợp viện.
Điều này chọc cho không biết bao nhiêu người đỏ mắt.
Họ không đến mức làm mấy chuyện quá ác độc, mọi người đều có điểm giới hạn.
Nhưng ngẫu nhiên nói xấu thì vẫn phải có, giống như bà Tạ ngày hôm nay, mọi người đều nói xấu ở sau lưng.
Vậy mà bà Tạ lại nói như thế trước mặt bao nhiêu người, vừa vặn đánh vào trong mắt con cháu nhà họ Chu.
Đây không phải là tìm phiền toái sao, chỉ thiếu mức chọc thủng trời.
Mắt thấy vẻ mặt cháu trai mình trở nên khó coi, bà Chu liền pha trò theo: “Cháu đừng nghe cái thằng nhóc thối Hứa Vệ Phương này nói bậy, mỗi ngày ở trong đó, ông bà nội không nói là có thể so với lão đại, nhưng từ trước đến nay cũng không ai dám bắt nạt.”
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan nào dám tin tưởng.
Phải biết rằng, có thể làm cho thằng nhóc thối không đàng hoàng như Hứa Vệ Phương tắt hẳn nụ cười, có thể nghĩ, đây không phải chuyện nhỏ.
Càng đừng nói, mắt thấy mới là thật, trước đó bọn họ đã tận mắt thấy một màn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận