Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1177:

Đầu tiên là Chu Trung Phong, sau đó là Hứa Vệ Phương.
Người trước có năng lực, người sau thì không muốn sống.
Dù cho là người trước hay người sau, bọn họ đều không thể trêu.
Vốn dĩ bà Tạ định giả vờ bất tỉnh, nhưng sau khi nghe Hứa Vệ Phương nói, bà ta giả vờ không được mà không giả vờ cũng không xong.
Hứa Vệ Phương thấy nhà họ Tạ không có một người nào có thể đánh được.
Hắn ta nhổ một ngụm: “Trò đừa gì thế này?”
“Sau này đừng để ông đây gặp được người nhà họ Tạ, nếu không tôi nhất định sẽ để mấy người ăn không hết gói đem đi.”
Mắng đã đời, Hứa Vệ Phương mới xoay người, hắn chuẩn bị trở về.
Kết quả, hắn ta lập tức nhìn thấy ông lão Hứa, Hứa Vệ Phương liền chột dạ: “Ông nội.”
“Cháu không phải bắt nạt người ta, tất cả là do mấy kẻ không đứng đắn kia, dám bắt nạt ông nội Chu và bà nội Chu.”
Ông lão Hứa ừ một tiếng: “Ông biết.”
“Làm không tệ.”
Lời này vừa được nói ra, hai mắt Hứa Vệ Phương sáng lên: “Ông nội!” Giọng nói thanh thúy kia giống như một đứa trẻ kêu ông mình.
Ngập tràn vui sướng và cảm động.
Ông lão Hứa ngoáy ngoáy lỗ tai, quay đầu nhìn đám người nhà họ Tạ, ông lạnh nhạt nói: “Nhà họ Thiệu còn không dám làm trò trước mặt nhà họ Chu, mấy người cảm thấy mấy người là cọng hành nào?”
Từng người một, tất cả đều tới uy hiếp bọn họ.
Mặt trong mặt ngoài của nhà họ Tạ đều xong hết rồi.
Bọn họ không hiểu, hôm nay bọn họ chỉ nhân cơ hội chế nhạo hai vợ chồng già nhà họ Chu hai câu, sao lại rơi vào nông nỗi như này?
Bà Tạ thật sự không chịu nổi ánh mắt của những người xung quanh, thân thể bà ta mềm nhũn, rồi ngã xuống.
Lúc này, bà ta không giả bộ bất tỉnh, mà là thật sự té xĩu.
Bên ngoài.
Sau khi Hứa Vệ Phương nhìn thấy bà Tạ té xĩu, hắn ta còn làm màu huýt sáo một phen: “Báo ứng tới nhanh vậy à.”
“Bây giờ đã tới rồi.”
Lời này vừa được nói ra, trong lòng mọi người ớn lạnh.
Báo ứng tới chỗ nào chứ, đây là bị trả thù thì có.
Nhưng mà đối với một người cái gì cũng dám nói như Hứa Vệ Phương, mọi người đều không định mở miệng để đắc tội thằng nhóc thối này.
Hứa Vệ Phương cà lơ phất phơ đỡ chắn tay ông lão Hứa hỏi: “Ông nội, ngày hội giao lưu gia đình này, ông có còn muốn tham gia không?”
Ông lão Hứa trừng mắt liếc hắn ta một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thằng nhóc thối này, nó cố ý hỏi đúng không?
Bên ngoài.
Khương Thư Lan đang chờ bọn họ, cô nhìn Hứa vệ Phương sau khi đi ra, hắn ta vô cùng giống con gà trống đấu thắng, vươn cánh, ngẩng đầu, sải bước đi, vừa nhìn đã biết chiến thắng.
Hơn nữa thắng còn không ít.
Khương Thư Lan không khỏi cười: “Xong rồi sao?”
Khi cô gặp Hứa Vệ Phương ở hải đảo lần đầu tiên, cô cảm thấy người này vô cùng khiến người ta chán ghét.
Bây giờ ở chung lâu rồi, dù cho Hứa Vệ Phương vẫn lắm mồm, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.
Người này rất thú vị.
Hứa Vệ Phương nâng cằm, gật gật đầu: “Tất nhiên, cô không xem hôm nay ai ra ngựa à.”
“Thế nào, tiếc là mọi người không thấy tôi lúc đó, tôi mắng nhà họ Tạ đến nỗi một cái rắm cũng không dám thả nhỉ?”
Khương Thư Lan buồn cười: “Vậy tôi thay mặt ông bà nội cảm ơn anh.”
Đối với loại người kia, thủ đoạn và lý trí, trái lại không bằng loại thủ đoạn như những người đàn bà đanh đá chửi nhau của Hứa Vệ Phương.
Hứa Vệ Phương gượng ngùng xua tay: “Không cần không cần, bọn họ cũng là ông bà của tôi.”
“Có phải hay không? Chu Trung Phong?”
Chu Trung Phong từ trước đến nay không phản ứng hắn ta, hiếm khi anh không bác bỏ Hứa Vệ Phương, mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhìn một màn ngày hôm nay, anh biết, Hứa Vệ Phương thật tình đối đãi với ông nội Chu, bà nội Chu như ruột thịt của mình.
Không hề có sự giả dối.
Hứa Vệ Phương không khỏi đắc ý cười ha ha: “Chu Trung Phong, Chu Trung Phong, cậu mà cũng có ngày hôm nay.”
Tâm trạng của Hứa Vệ Phương vô cùng kỳ diệu, có thể được Chu Trung Phong tán đồng, hắn ta còn có cảm giác thành tựu hơn so với đi ra ngoài chửi đổng đánh nhau.
Những người lớn bên cạnh thấy dáng vẻ đắc ý của Hứa Vệ Phương, bọn họ không khỏi lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận