Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1179:

Nhưng nói cái này… Xin lỗi miễn bàn.
Chu Trung Phong xoay người định rời đi, Hứa Vệ Phương đưa tay kéo anh: “Đừng mà, tôi tìm cậu để nói chuyện chính đấy.”
Nói xong, hắn ta còn nhéo nhéo Chu Trung Phong một phen: “Sao của cậu lại cứng như vây?”
Hứa Vệ Phương lại sờ sờ mình, trắng trắng mềm mềm, tinh xảo co dãn.
Hắn ta lập tức ghét bỏ mà nói: “Đức hạnh của cậu như vậy, vợ cậu không chê cậu à?”
Sự kiên nhẫn của Chu Trung Phong đã sắp đến cực hạn, nếu không phải Hứa Vệ Phương thường xuyên giúp đỡ ông bà nội Chu, anh nhất định đã đuổi cái tên thích lảm nhảm này đi rồi.
“Có chuyện gì nói mau.”
Mắt thấy anh không kiên nhẫn, Hứa Vệ Phương lập tức hiểu: “Tôi nói ngay đây.”
“Tôi cảm thấy viện dưỡng lão kia, bọn họ ở đó không thích hợp.”
Lúc hắn ta nói lời này, hắn ta còn quay đầu nhìn ba ông bà lão đang ngồi đánh bài dưới tàng cây.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, đây cũng là vấn đề anh luôn tự hỏi.
Anh nghĩ, hay là khuyên nhủ ông bà nội, dẫn bọn họ đến hải đảo, không khí bên hải đảo rất tốt, hoàn cảnh cũng ổn, rất thích hợp dưỡng lão.
Dường như Hứa Vệ Phương biết Chu Trung Phong nghĩ gì.
Hắn ta lắc đầu: “Tôi cảm thấy khó.”
“Bọn họ cũng đã 80 tuổi, cậu muốn bọn họ đến trời nam đất bắc, chuyện này quá khó, lỡ như ngày nào đó xảy ra vấn đề, đợi vận chuyển về, thân thể đều đã thối rửa.”
Người này nói chuyện cũng quá thẳng thắn.
Hoàn toàn không dễ nghe.
Gân xanh trên thái dương Chu Trung Phong lập tức nổi lên: “Câm miệng.”
Hứa Vệ Phương run đùi đắc ý: “Thời buổi này, nói sự thật cũng khó như vậy, vì thế mỗi ngày phải nói dối để dỗ người ta vui vẻ.”
“Nếu không như này thì sao? Cậu chỉ tôi chỗ đó ở đâu, tôi khuyên nhủ ông bà đi theo cậu, thế nào?”
Chu Trung Phong hít sâu một hơi: “Hứa Vệ Phương, cậu cút hay không.”
Hứa Vệ Phương vắt chân lên cổ chạy: “Được rồi, vậy tôi lăn đây.”
“Nhưng mà, tôi nói này, đừng quá trễ đấy.”
Bởi vì làm tiệc ở nhà, nên hạt dưa, đậu phộng, trái cây không thể thiếu.
Trái cây chính là xoài và măng cụt nhóm người Khương Thư Lan mang đến từ hải đảo, đây là bọn họ chuẩn bị riêng cho ông bà.
Đừng nhìn ông nội Chu và bà nội Chu như vậy, lúc còn trẻ địa vị của bọn họ không thấp.
Nhưng loaị trái cây kia này, bọn họ chưa được ăn nhiều.
Bà nội Chu ăn măng cụt xong, bà ấy sửng sốt một hồi lâu: “Lần trước ăn, chắc là hơn ba mươi năm trước nhỉ? Ông ấy đi công tác ở phía nam, mang về cho bà một bao.”
Không ngờ, thoáng cái đã hơn ba mươi năm.
Ông nội Chu không khỏi gật gật đầu: “Lúc đó chúng ta 44 tuổi.”
“Ba mươi năm.”
Khương Thư Lan sửng sốt, cô nhân cơ hội nói: “Bà nội, nếu ở hải đảo, mỗi năm đều có thể ăn măng cụt.”
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt bà nội Chu hiện lên ý cười: “Thôi đi thôi đi, bà biết cháu muốn nói gì.”
Đơn giản là cô muốn khuyên bọn họ đến hải đảo.
Khương Thư Lan cười ngượng ngùng, cô vào nhà bếp hỗ trợ.
Cô vừa đi, ông lão Hứa ở bên cạnh nói: “Tôi cảm thấy bọn nhỏ nói cũng đúng, nếu không có gì bất ngờ, đời này hai người đều ở thủ đô, không bằng nhân lúc còn có thể chạy nhảy, đi ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh.”
Bà nội Chu có hơi động tâm, nhưng bà vẫn lắc đầu: “Đã 80 tuổi rồi, lỡ như chết trên đường thì sao?”
Lúc chết ở quê hương, sẽ không làm phiền con cháu, đây mới là chuyện bọn họ quan tâm.
Ông lão Hứa cầm bài, không khỏi lắc đầu, ông ấy không khuyên nữa.
Nhưng ông ấy lại nói một câu: “Tôi không định về viện dưỡng lão.”
“Tôi tính về lại nhà cũ của nhà họ Hứa, chết cũng chết ở trong nhà.”
Năm đó ông ấy đến viện dưỡng lão, chính là không muốn tăng thêm phiền phức cho con cháu.
Nhưng từ khi ông ấy đến viện dưỡng lão, đứa cháu trai duy nhất là Hứa Vệ Phương càng thêm vất vả.
Mỗi ngày Hứa Vệ Phương phải chạy cả hai đầu.
Lời này vừa được nói ra, ông nội Chu và bà nội Chu nhìn nhau: “Ông nghĩ kỹ rồi hả? Thật sự không trở về nữa sao?”
“Không về, Vệ Phương nói nó sẽ phụng dưỡng tôi.”
Vừa nghe được lời này, ông nội Chu và bà nội Chu không khỏi hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận