Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1184:

Sau đó lại mua cho cha cô một cái tẩu hút thuốc mới, rồi lại mua cho mẹ cô một đôi giày xăng đan.
Đến lượt ông bà nội Chu, Khương Thư Lan gặp khó khăn, cô không biết kích cỡ quần áo của hai ông bà.
Cô thực sự không mua được, Khương Thư Lan suy nghĩ một hồi, cô mua cho ông bà hạch đào để uống và một vại sữa bột.
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo cũng không thể bị bỏ qua, cô mua cho mỗi bé một hộp bút chì in hình hoạt hình thiếu nhi.
Đến lượt cô và Chu Trung Phong, Khương Thư Lan lại không biết mua gì, cô cảm thấy không thiếu gì cả.
Cuối cùng, Khương Thư Lan nhìn thấy mỹ phẩm dưỡng da bán trên kệ thủy tinh, hai mắt cô sáng lên, đi son thử hai thỏi, dự định để lại một thỏi cho mình, một thỏi cho tiểu tình nhân Tề Phương.
Sau khi mua xong xuôi, lúc ra khỏi trung tâm bách hóa, cô hơi cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Mãi đến khi nhìn thấy Chu Trung Phong, cô mới nhớ ra mình quên cái gì.
Cô đã bỏ sót Chu Trung Phong, tất cả mọi người đều có quà, ngoại trừ Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan vỗ trán.
“Sao vậy?”
Khương Thư Lan ấp úng: “Em quên mua đồ cho anh rồi.”
“Không sao đâu, anh không thiếu gì, em không cần mua.”
Chu Trung Phong nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Khương Thư Lan, anh không quan tâm đến chuyện đó.
Nhưng Khương Thư Lan vẫn còn hơi băn khoăn, lúc xe đạp bán hàng chạy ngang qua, cô mua cho anh cây kem xa xỉ nhất.
Xem như bồi thường.
Nhưng mà, ngàn vạn lần Khương Thư Lan không nghĩ tới, cuối cùng cây kem ấy lại vào bụng mình.
Sự xin lỗi này có hơi kỳ lạ.
Bên này Khương Thư Lan mua xong đồ trở về, thì bên dì Lý cũng đã chuẩn bị tốt đồ ăn trên tàu lửa, mười cái bánh màn thầu nóng hôi hổi, mười cái Tô Du Bính, ngoài ra còn có hai mươi quả trứng luộc trong nước trà.
Dì ấy còn muốn chuẩn bị thêm, nhưng đã bị Khương Thư Lan ngăn lại.
“Dì Lý, trên xe lửa có bán thức ăn, đều là đồ mới, chúng ta không cần làm nhiều, như thế rất dễ bị hỏng.”
Khương Thư Lan thường xuyên đi xa nhà, dì Lý vừa nghe vậy thì lập tức làm theo lời cô.
Dì ấy không làm đồ ăn nữa, mà thu dọn một số quần áo và đồ dùng hằng ngày.
Đó đều là những thói quen hằng ngày của hai ông bà, thật sự không thể bỏ lại.
Ngày hôm sau khi rời đi, ông nội Chu và bà nội Chu nhìn tứ hợp viện quen thuộc đó, bọn họ có hơi không nỡ, nhưng nhiều hơn là sự mong chờ khi đến hải đảo bên kia và sự nhớ nhung bọn nhỏ.
“Đi thôi.”
“Đi thôi.”
Lần này đi, không biết bọn họ có còn trở về hay không, nhưng bọn họ không hối hận.
Con cháu vây quanh, nếu con cháu không về, bọn họ sẽ đến đó.
Chu Trung Phong nhìn hai ông bà luyến tiếc, anh thấp giọng nói: “Sau này nếu ông bà nội muốn về, vậy thì chúng ta sẽ trở về.”
Mặt mày bà nội Chu hiền lành, bà cười tủm tỉm mà gật đầu: “Ông bà tin gia đình bên đó của Tiểu Phong.”
Ga tàu hỏa.
Đã hơn hai mươi năm ông nội Chu và bà nội Chu chưa đến đây, nhìn sự náo nhiệt ở ga tàu, bọn họ sửng sốt.
Khương Thư Lan nghĩ đến cái gì đó, cô chào hỏi bọn họ, để dì Lý chiếu cố hai ông bà chờ ở đây trước.
Cô và Chu Trung Phong đi đến nhà ăn của nhà ga để mua tám cái bánh bao thịt.
Sau đó, bọn họ chui vào một nơi vắng vẻ, đổi quần áo, rồi lại đến xếp hàng mua thêm tám cái.
Lúc này mới mãn nguyện rời đi.
Bọn họ vừa trở về, ông nội Chu nhịn không được hít hít cái mũi: “Hương vị thật quen thuộc.”
“Hình như là tay nghề của lão già Trần.”
Khương Thư Lan không biết lão già Trần là ai, nhưng Chu Trung Phong thì biết, anh gật gật đầu: “Đầu bếp làm bánh ở nhà ga, đúng là họ Trần.”
“Vậy chính là ông ấy rồi.”
Ông nội Chu không khỏi cảm thán: “Không ngờ ông ấy không chỉ còn sống, mà còn tiếp tục làm đầu bếp.”
Lời này không có ý gì khác, do bọn họ ở trong viện dưỡng lão nên không nhanh nhạy tin tức bên ngoài, ngày xưa mỗi một người bạn già đều đi hết người này đến người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận