Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1189:

Khi Khương Thư Lan và những người khác đến, bọn họ đã sợ hãi muốn rớt tim khi nhìn thấy cảnh này.
Khương Thư Lan hít một hơi thật sâu, định giơ tay lên, nhưng đã bị cha Khương và bà Chu ngăn lại: "Đừng chạm vào cô ấy."
Nói xong lời này, cánh tay đang vươn ra của Khương Thư Lan lập tức cứng lại, tay cô cũng đông cứng lại không dám kéo cô ấy nữa.
“Trung đoàn trưởng Na không có ở nhà sao?” Cha Khương là người quen thuộc với người nhà họ Na nên trực tiếp hỏi.
"Hôm nay anh ấy phải trực ban."
Nói xong lời này, cha Khương nhíu mày, liếc nhìn một vòng rồi nhìn về phía Chu Trung Phong một cái: "Con, con bế cô ấy từ trong bồn tắm lên, nhớ là phải ôm cô ấy, đừng để cô ấy bị kéo lê cái bụng."
Chu Trung Phong vâng một tiếng, trực tiếp bế Miêu Hồng Vân từ bồn tắm lên.
Vừa ôm lên, cha Khương lập tức nói: “Đặt lên giường đi.”
“Tôi châm hai châm cho cô ấy trước.” Sau đó, ông nhìn mẹ Khương: “Bà đi lấy củ nhân sâm già ở nhà đi, cắt lấy hai mảnh mang tới đây."
"Thư Lan, con đi giúp thu dọn đồ đạc, chờ cha châm xong thì lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện."
"Trung Phong, gọi trung đoàn trưởng Na trở về, tốt nhất là mang đến một chiếc ô tô để đưa cô ấy đến phòng khám."
Trông cậy vào việc cõng cô ấy đến bệnh xá rõ ràng là không được.
Người trong nhà tất cả đồng loạt đều nhận được việc.
Mọi người đều nhanh chóng đi làm.
Trái lại, bà nội Chu không khỏi gật đầu khi nhìn cha Khương gặp việc gấp mà không loạn lên, bà cũng là bác sĩ, nhưng tuổi đã cao, đôi khi đầu óc không minh mẫn cho lắm.
Bà ấy không chiến đấu trên tiền tuyến nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cha Khương bây giờ khiến bà nhớ lại bản thân mình khi đó.
Động tác của cha Khương rất nhanh chóng, khi ba chiếc kim bạc đâm vào, Miêu Hồng Vân cảm thấy rõ ràng rằng nước ối còn lại của mình dường như chảy chậm hơn một chút.
Cha Khương thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ Khương đã cắt ba lát nhân sâm già từ nhà bên cạnh mang sang đây.
Một miếng để Miêu Hồng Vân trực tiếp ngậm vào miệng, hai miếng còn lại để mẹ Khương và bà Na đun thành nước sâm, định cùng nhau mang đến phòng khám bệnh xá.
Sau khi ăn một miếng nhân sâm, sắc mặt tái nhợt của Miêu Hồng Vân trông khá hơn một chút.
“Cháu... cám ơn.” Miêu Hồng Vận lời này vừa nói ra, bà Na bên cạnh liền khóc rống lên: “Nếu không có mọi người thì tôi thật không biết nên làm như thế nào.”
Miêu Hồng Vận tắm rửa xong, lúc với lên lấy quần áo, dẫm phải nước dưới chân, trượt chân và ngã vào bồn tắm.
Bà cụ suýt nữa thì hết hồn.
Mẹ Khương ở bên cạnh an ủi bà.
Khương Thư Lan dỗ dành Miêu Hồng Vân, một bên nhón chân mong xe có thể đến sớm.
Quả nhiên, vừa mới ước thì bên ngoài đã có tiếng đậu xe ầm ầm.
Là trung đoàn trưởng Na đã trở lại.
“Hồng Vân, Hồng Vân...” Người còn chưa thấy bóng dáng, giọng nói đã truyền đến, mang theo một chút khẩn trương cùng hoảng sợ.
“Em không có chuyện gì.”
Miêu Hồng Vân tuy rằng nói giọng nhỏ nhẹ, nhưng chị ấy dù sao cũng có thể nói được, phía trước ngã xuống cũng làm chị ấy sợ hãi rất nhiều.
Khi trung đoàn trưởng Na nhìn thấy Miêu Hồng Vân như vậy, mắt anh ấy đỏ lên và hướng đến mấy người cha Khương mà nói cảm ơn.
Bế ngang Miêu Hồng Vân đi ra ngoài.
Chu Trung Phong phụ trách lái xe, Khương Thư Lan ở bên cạnh anh, mang theo những thứ đã chuẩn bị trước trong quá trình sinh đẻ, mẹ Khương thấy canh nhân sâm vẫn chưa nấu xong.
Nghĩ nghĩ nói: "Mọi người đi trước đi, canh nhân sâm nấu xong tôi sẽ nhanh chóng mang qua cho mọi người."
Nấu cái này yêu cầu thời gian.
Khương Thư Lan vâng một tiếng rồi lại nhìn thoáng qua bà Chu.
Bà Chu xua tay: “Đi đi, giao hai đứa bé cho chúng ta chăm sóc.”
Bà tuy là bác sĩ lâu năm nhưng bà cũng già rồi, muốn làm cũng không làm được, mắt cũng mờ nên không có nói muốn đi theo.
So với cha Khương, bà ấy hơn ông ấy mười mấy tuổi.
Đối với người già, đừng coi thường mười mấy tuổi này, mỗi năm họ già đi, thân thể của họ cũng khác nhau.
Khương Thư Lan dạ một tiếng và theo xe đến phòng khám bệnh xá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận