Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1222:

Bên ngoài.
Nhìn thấy một cảnh như này, Khương Thư Lan không khỏi giơ ngón tay cái lên cho Tề Phương, sở dĩ nam nữ ngồi riêng ra là vì đàn ông phải uống rượu nên sẽ lãng phí thời gian.
Bên nữ là đơn giản ăn đồ ăn, mọi người cùng ngồi một chỗ, không ai chậm trễ ai cả.
Lê Lệ Mai ở bên cạnh nhìn Khương Thư Lan mỉm cười với Tề Phương.
Cô ấy bực bội vỗ đầu: “Chị Thư Lan, em không thông minh bằng Tề Phương.” Thứ cô ấy chuẩn bị là quà cho hai đứa nhỏ, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc sẽ chuẩn bị quà cho chị Thư Lan.
Thay vào đó lại bị Tề Phương làm trước.
Khương Thư Lan nhéo nhéo mặt cô ấy: "Được rồi, Lệ Mai là thông minh nhất, em tặng cái gì thì chị cũng thích."
"Có phải không? Nháo Nháo, An An?"
"Gọi dì đi."
Nhìn hai đứa trẻ ngây thơ trắng nõn, Lê Lệ Mai không nhịn được mà cười, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ, thoạt nhìn trông rất tinh ranh.
"Năm sau em sẽ bù đắp cho chị."
Khương Thư Lan thật ra không quan tâm đến điều này, nhưng cô bị suy nghĩ của Tề Phương làm cho kinh ngạc.
Tề Phương luôn có nhiều kiểu suy nghĩ từ các góc độ khác nhau, nhưng lại làm mọi người không khỏi cảm thấy mới mẻ.
"Được rồi, em định làm gì?" Khương Thư Lan thờ ơ xua tay: "Em muốn ngồi ở bàn tiệc phía trước, hay là vào bếp tìm chị dâu Miêu và những người khác?"
Trên thực tế, trong lòng Khương Thư Lan xem những người đang ở trong nhà bếp mới là người một nhà.
Hơn nữa thời tiết tháng mười hai, thời tiết trên đảo cũng đang mát dần lên, trong bếp cũng không hề nóng bức.
Lê Lệ Mai không cần suy nghĩ, lập tức nói: “Em đi tìm thím Khương, chị dâu Miêu.”
Nói xong, liền không chút để ý mà chạy đi. Khương Thư Lan nhìn theo nhịn không được mà mỉm cười: “Đúng là đứa trẻ."
Cô không nhận ra giọng điệu của mình có bao nhiêu khoan dung với Lê Lệ Mai.
Sau khi tiếp đãi xong loạt khách cuối cùng, Lôi Bán Đảo mới mang theo Lôi Vân Bảo đến đây.
Lôi Vân Bảo vừa đi tới, Lôi Vân Bảo như đạn pháo xông tới: “Cô ôi, để cháu xem em trai có lớn hơn không?"
Từ khi Lôi Bán Đảo định cư ở trên đảo, Lôi Vân Bảo phần lớn thời gian đều ở nhà họ Lôi, chỉ có vào ban ngày phải đi học hoặc thời gian đi chơi mới đến đây tìm Tiểu Thiết Đản.
Khương Thư Lan không nghĩ rằng Lôi Vân Bảo còn nhỏ mà đối đãi với cậu bé qua loa cho có lệ, mà cô rất nghiêm túc ngồi xổm xuống để Lôi Vân Bảo có thể xem hai đứa trẻ.
“Xem xem có lớn hơn không?”
Nháo Nháo nhìn Lôi Vân Bảo rất là hưng phấn, vỗ vỗ hai tay nhỏ bé còn định vồ tới, ngược lại An An vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Lôi Vân Bảo một lúc.
Cậu bé quay mặt đi và nhìn chằm chằm vào nơi khác.
“Lớn hơn rồi.”
Lôi Vân Bảo nhịn không được hôn một cái lên má phúng phính của Nháo Nháo: “Em trai thật là đẹp.”
Khương Thư Lan sờ sờ mặt của cậu bé: “Tiểu Thiết Đản đang ở trong phòng bếp ăn cơm, cháu đi ra đấy tìm thằng bé đi.” Sau đó, nhìn về phía Lôi Bán Đảo, Chu Trung Phong đã dẫn Lôi Bán Đảo đến bàn tiệc rồi.
Lợi dụng sơ hở, Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đứng ở cửa một hồi, xác định không có người tới.
Anh và Thư Lan quay trở lại, đột nhiên nói: "Cảm ơn em vì lúc trước."
Khương Thư Lan sửng sốt một lúc, nhanh chóng phản ứng lại nhận ra đối phương đang nói về điều gì.
Chẳng qua là chuyện của Tô Mai, Tô Mai có làm trò cười thì cũng không sao cả, chính là tiểu đoàn trưởng Cao mới là mất mặt, điều này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Khương Thư Lan mỉm cười: “Người một nhà không cần nói lời cảm ơn.”
Chu Trung Phong quay đầu nhìn cô: “Thư Lan, cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì đã sinh con ra cho anh.
Cảm ơn vì đã quan tâm chăm sóc đến gia đình này.
Khương Thư Lan không quen với Chu Trung Phong khách sáo như vậy, cô ôm cánh tay anh và nhẹ giọng nói: “Vậy em cũng cảm ơn anh vì đã làm chồng của em."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Chỉ là, vừa mới bước vào nhà, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn.
Có một tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào: "Đây có phải là nhà của Khương Thư Lan, cô Khương có ở nhà không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận