Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1225:

Nghĩ đến đây, mẹ Khương cũng cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm hơn.
Chỉ là khi nghĩ đến con rể Chu Trung Phong, người đang giám sát việc rời đi của người đưa thư, bà ấy lại bắt đầu cau mày.
Bên ngoài.
Chu Trung Phong một dường đưa người đưa thư đến tận bến tàu, vào lúc đối phương sắp đi lên tàu, anh đột nhiên nói: "Nói với người gửi bên kia, vợ và các con của Chu Trung Phong, tôi Chu Trung Phong có thể tự mình nuôi được."
Người đưa thư chỉ thấy cả người tự nhiên rất lạnh, anh ta theo bản năng gật đầu, đến khi đã lên thuyền, anh ta kinh ngạc phát hiện sau lưng bản thân đã đẫm mồ hôi, thậm chí áo sơ mi cũng dính sát vào người.
Người đưa thư nhịn không được mà lau mồ hôi, theo bản năng nói: "Làm sao mà một người so với một người lại càng đáng sợ hơn."
Khi Trịnh Hướng Đông yêu cầu anh ta chuyển đồ vật, anh ta đã bị hoảng sợ rất nhiều.
Bây giờ, khi đối mặt với Chu Trung Phong, điều đó càng đáng sợ hơn.
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản như vậy mà người đưa thư không hiểu sao đổ mồ hôi ướt hết quần áo.
Lại nghĩ đến việc khi quay về nhất định phải trả lại nguyên vẹn đồ đạc cho Trịnh Hướng Đông.
Người đưa thư với vẻ mặt như đưa đám, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật sự quá khổ sở.
Khương Thư Lan dẫn đứa trẻ đi chào hỏi tất cả các vị khách một lần, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài, để ông Chu và cha Khương đến chiêu đãi những vị khách này.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang ôm Nháo Nháo và định vào phòng ngủ để thay cho thằng bé một chiếc áo lót khác, thì bên ngoài lại lần nữa có tiếng gõ cửa truyền vào.
Khương Thư Lan sững người một lúc và trao đổi ánh mắt với mẹ Khương.
Nếu là Chu Trung Phong, anh nhất định có chìa khóa để về nhà, hơn nữa vào lúc này cửa viện nhà bọn họ không hề khóa, cửa chỉ khép lại, đẩy cửa ra là có thể đi vào.
Như vậy không phải là Chu Trung Phong thì là ai?
Chẳng lẽ người đưa thư kia lại quay lại?
Khương Thư Lan cau mày, khuôn mặt của cô vốn đã xinh đẹp rồi, ngay cả khi cau mày cũng mang theo một vẻ đẹp khác.
Khương Thư Lan đưa Nháo Nháo cho mẹ Khương: “Mẹ, mẹ trông Nháo Nháo, con đi ra ngoài xem như thế nào."
"Chị Thư Lan, để em đi cùng chị."
Lê Lệ Mai trực tiếp bỏ bát đũa lại và đi theo.
Người khác không thấy nhưng cô ấy lại thấy, lúc trước chị Thư Lan đi vào, trong lòng có chút không vui.
Mặc dù cô không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng Lê Lệ Mai, người hiểu rõ về Khương Thư Lan, biết rằng chị gái cô ấy đang không vui.
Thấy Lê Lệ Mai đến muốn cùng đi ra ngoài, Khương Thư Lan cũng không từ chối.
Lê Lệ Mai là người trong cuộc hiếm hoi về vấn đề của Trịnh Hướng Đông.
Cô ừ một tiếng, khi vừa mở cửa ra, quả nhiên cô lại thấy một người đưa thư trong bộ quần áo lao động màu xanh lá cây đang đẩy một chiếc xe đạp màu xanh lá cây.
Cô theo bản năng nhíu mày: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Đồ vật tôi không muốn, anh mang trả lại toàn bộ đi."
Người đưa thư: "???" Người đưa thư sửng sốt một lúc lâu: "Cô Khương, cô đang nói về cái gì vậy?"
Tại sao anh ta lại không biết.
Khương Thư Lan cũng phản ứng lại: "Trước đây không phải là anh sao?" Người đưa thư này mới là người mà ngày thường cô quen thuộc.
Người đưa thư buồn bực nói: "Tôi sao? Tôi lúc trước giao gói hàng cho nhà bên cạnh chứ không có đến nhà họ Chu."
Nói xong lời này Khương Thư Lan đã hiểu.
“Anh tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là giao hàng rồi.” Người đưa thư đậu chiếc xe đạp màu xanh lá cây ở cổng sân, đạp chân đạp dừng lại, sau đó lấy ra một gói hàng chuyển phát nhanh từ trong chiếc túi màu xanh lá cây phía sau.
"Là từ Tây Bắc gửi đến, cô Khương, cô kí nhận đi."
Vừa nói là từ Tây Bắc đưa đến, Khương Thư Lan liền biết là từ đâu đến, cô xoa xoa chỗ giữa lông mày: "Xin lỗi, lúc trước là tôi hiểu lầm anh."
Cô còn nghĩ người đưa thư là âm hồn không tan và quay lại giao hàng một lần nữa.
"Không sao đâu." Người đưa thư tò mò hỏi: “Trước đây có đồng nghiệp nào của chúng tôi gửi đồ cho cô hay sao?”
“Kia nhất định là một người có quan hệ, bằng không thì có ai muốn làm một việc tốn công vô ích như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận