Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1226:

Hai người không trò chuyện nhiều về cái chủ đề này,chỉ là sau khi Khương Thư Lan ký nhận xong, anh ta lấy cầm theo tờ kí nhận và rời đi.
Tuy nhiên, chân trước người đưa thư vừa rời đi xong thì đằng sau đã thấy Chu Trung Phong quay lại từ bến tàu.
Nhìn thấy từ phía xa có một bóng người quần áo màu xanh lá cây và một chiếc xe đạp màu xanh lá cây, Chu Trung Phong theo bản năng nhíu mày: “Người kia lại tới giao hàng sao?”
Xem ra đối phương thật sự là không có trí nhớ tốt cho lắm.
Khương Thư Lan vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cô đã biết anh đang nghĩ cái gì, vì vậy cô không thể không đưa phong bì cho anh: "Anh nhìn xem ai đã gửi nó?"
Cô cố ý để lộ ra địa chỉ ghi trên phong bì.
Vừa nhìn thấy địa chỉ là Tây Bắc, sắc mặt Chu Trung Phong dịu đi một chút: “Là của cha mẹ anh bên kia gửi đến.”
Nói xong, anh nắm tay Thư Lan cùng nhau đi vào trong viện.
Trong nhà đã là nửa sau bữa cơm, trên bàn cơm thức ăn cùng rượu hầu như không còn bao nhiêu.
Thấy Chu Trung Phong đến gần, mọi người lần lượt chào hỏi anh: “Chu đoàn trưởng, lẽ ra anh phải nâng ly chúc mừng, anh lại biến mất thật là không tốt.”
“Đúng rồi, Chu đoàn trưởng, hôm nay là sinh nhật của con trai anh, con trai anh không thể uống được, anh uống thay cho bọn chúng đi."
Đều là chiến hữu ở quân đội, rượu cũng là rượu gạo và rượu hoa quả, bọn họ không dám uống thiên đao tử, bởi vì buổi chiều mọi người ai cũng phải đi làm.
Chu Trung Phong đưa phong thư cho Thư Lan, giải thích với mọi người: “Đi lấy thư từ trong nhà gửi đến, làm chậm chễ mọi người rồi.”
“Tôi tự phạt ba chén.”
Làm bộ dạng quyết đoán như vậy thì mọi người cũng không thể truy cứu được nữa.
Bàn tiệc sau một hồi thì kết thúc như thế này.
Một mớ hỗn độn bị bỏ lại, dì Lý, mẹ Khương, Vương Thủy Hương và bà Chu đóng vai trò là lực lượng chính giúp dọn dẹp đống lộn xộn.
Trong khoảng thời gian đó, mẹ Khương còn dành thời gian đi hỏi Trung Phong xem là có phải thực sự là nhà thông gia gửi thư không?
Thấy Chu Trung Phong lấy thư ra, lúc này bà ấy mới cảm thấy yên tâm rồi đi thu dọn đống lộn xộn.
Thấy con rể và con gái không có mâu thuẫn gì, một lòng này của bà đành để ở trong bụng.
Sau khi Khương Thư Lan giúp dọn dẹp hai đống bát đĩa xong, Chu Trung Phong gọi cô, cô lúc này mới đi vào phòng một mình.
"Em xem cha mẹ viết thư là viết thư cho Thư Lan em.”
Nếu nói ra cũng kì quái, trong nhà bọn họ, ở căn cứ Tây Bắc cha mẹ gửi thư đến luôn là viết cho Thư Lan, rất ít viết thư cho Chu Trung Phong.
Khương Thư Lan lau tay và nhận lấy phong bì thư.
Thật là, ước chừng có hơn mười tờ giấy, nên liền biết bức thư này đã được viết dài bao nhiêu.
Cô lướt nhanh qua thư, đầu tiên là chào cô, sau đó hỏi hai đứa trẻ lớn lên có khỏe không, sau đó là chúc mừng sinh nhật hai đứa trẻ.
Bọn họ là ông bà mà không đến được, vì vậy bọn họ đã gửi một ít tiền và phiếu đến, còn làm hai chiếc máy bay thủ công nhỏ để bày tỏ tình cảm của họ.
Sau đó, bọn họ hỏi bà Chu và ông Chu thân thể có khỏe không, bọn họ làm con trai và con dâu mà không làm tròn chữ hiếu là lỗi của họ, sau này nhất định sẽ đền bù đắp cho hai ông bà và Trung Phong.
Cuối cùng, nhắc đến có một cuốn sổ tiết kiệm khác được nhét vào.
Khương Thư Lan lật đi lật lại hơn mười tờ giấy, nhưng không có sổ tiết kiệm, vì vậy cô hỏi: "Anh nhìn xem có thứ gì bên trong phong bì hay không?"
Chu Trung Phong nhặt phong bì và đổ nó xuống, quả nhiên, một cuốn sổ tiết kiệm đã xuất hiện và hai chiếc máy bay nhỏ nữa rơi ra, to hơn ngón tay cái một chút, chiếc máy bay nhỏ nhìn rất tinh xảo.
Khương Thư Lan sửng sốt, theo bản năng nhặt hai chiếc máy bay nhỏ lên, không khỏi nói: "Cái này làm giống y như thật."
"Đúng vậy, tay nghề làm đồ thủ công của cha mẹ anh rất tốt."
Chiếc máy bay nhỏ như vậy chắc chỉ dành cho trẻ em cầm trên tay, làm ra chắc chắn là không dễ dàng, kiểu này là phải tốn công sức không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận