Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 126:

Thực ra anh tư Khương cũng đoán được chuyện vợ mình sẽ bỏ đi rồi, dù có như vậy cũng không còn cách nào khác hết.
Ở nông thôn thì phải dựa vào sức lao động mà kiếm cơm, anh ấy bị tàn phế rồi, nuôi sao nổi vợ con nữa, vợ anh ấy rời đi cũng là để kiếm đường sống khác, cũng là chuyện bình thường thôi.
Chỉ thấy tội Tiểu Thiết Đản.
Cũng vì vậy nên Khương Thư Lan vẫn luôn thấy có áy náy với anh tư Khương, cô tuy không phải người trực tiếp làm anh tư như vậy, nhưng bản thân cô cũng coi như mình là một trong những nguyên nhân gây nên chuyện đó.
Nhưnh anh tư Khương lại không nghĩ như thế, nguyên nhân chủ yếu mà anh ấy đi hôm đó cũng là vì muốn mua quýt ngâm cho vợ đang mang thai.
Lúc đó mới có chuyện tranh thủ tới đón em gái Khương Thư Lan.
Chỉ là anh ấy có khuyên thế nào thì cũng không được, mấy năm nay anh ấy di chuyển không thuận tiện, Tiểu Thiết Đản dường như đều do một tay Khương Thư Lan trông nom.
Vậy nên, anh tư Khương sau khi nghe con mình nói anh ấy bị như vậy là do cậu bé làm liên lụy, vẻ tươi cười trên mặt anh tư Khương liền giảm bớt vài phần: “Ai nói với con vậy?”
Tiểu Thiết Đản từ trước đến giờ chưa từng làm gì liên lụy đến anh ấy hết.
Tiểu Thiết Đản cúi đầu xuống ăn cá rán, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau một hồi, cậu bé mới cười hì hì: “Không có ai đâu ạ, cha, con chỉ đùa cha chút thôi!”
Bởi vì không có mẹ, cha lại tàn phế, Tiểu Thiết Đản từ trước đến giờ luôn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.
Cậu bé cười như vậy, anh tư Khương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ấy để bó dược liệu ra bên cạnh giường, bế Tiểu Thiết Đản lên giường: “Tiểu Thiết Đản chính là bảo bối của cha đó!”
Anh tư Khương luôn rộng lượng bao dung với người khác, đối với con trai cũng chưa từng kiệm những lời yêu thương như vậy.
Chỉ với một câu này mà đã khiến mặt Tiểu Thiết Đản đỏ hết lên, cậu bé lắc đầu chạy ra ngoài.
Đợi khi cậu bé chạy đi rồi, vẻ tươi cười trên mặt anh tư Khương mới phai nhạt dần, có chút u sầu, em gái Thư Lan đi rồi, Tiểu Thiết Đản kia biết phải làm sao?
Lúc anh tư Khương còn đang lo lắng, Khương Thư Lan bưng một đĩa cá rán vào bên trong, cô ngửi mùi bên trong phòng: “Anh tư, Tiểu Thiết Đản đem cá rán cho anh sao?”
Anh tư Khương gật đầu, trên mặt nhịn không được mà nở nụ cười: “Đứa nhỏ này không biết giữ đồ ăn chút nào!”
Khương Thư Lan nghe xong, trêu đùa mà nói: “Tiểu Thiết Đản là do một tay em chăm lo mà, vậy mà chưa từng thấy thằng bé cho em thứ gì!”
“Thằng bé nói là cá sẽ chia làm ba phần!”
“Vẫn còn lại một ít!”
Khương Thư Lan đặt mâm cá rán lên bên cạnh giường: “Anh tư, anh nếm thử một chút trước đi.”
Bởi vì anh tư Khương không tiện đi lại nên trong nhà có đồ ăn gì ngon đều sẽ nghĩ đến anh ấy.
Anh tư Khương lại không động đến cá rán trong đĩa bên cạnh giường, loại đồ ăn này trong nhà là mấy năm mới được ăn một lần, vẫn nên để cho mấy đứa nhỏ ăn thì tốt hơn.
Khương Thư Lan vừa định khuyên bảo, bên ngoài liền truyền đến tiếng thét chói tai: “Tiểu Thiết Đản!”
Khương Thư Lan liền quên mình định nói gì, theo phản xạ mà xông ra bên ngoài.
Vừa ra bên ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Thiết Đản đang dựa vào cối xay đá.
Giương miệng hít từng ngụm khí để hô hấp, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tiếng hít thở nặng nề như thổi gió, hì hà hì hục, mắt thường nhìn qua liền thấy khuôn mặt đã nghẹn đến mức trắng bợt ra luôn rồi.
Lúc trước, mẹ Tiểu Thiết Đản vì vô tình biết được anh tư Khương gặp phải chuyện không may nên đã sinh non ra cậu bé.
Thêm nữa vì bị nghẹt trong bụng mẹ quá lâu, sinh ra chưa bao lâu đã bị mắc bệnh hen suyễn.
“Bệnh hen lại tái phát rồi, mau đưa thuốc đến đây!”
Cha Khương là người phản ứng lại nhanh nhất, ông vốn là thầy thuốc lâu năm, hơn nữa đứa nhỏ cũng coi như được một tay ông chữa trị.
Ông nhanh chóng bế Tiểu Thiết Đản lên giường, cởi quần áo, nâng tay Tiểu Thiết Đản ấn vào huyện đàn trung, huyệt phế du của cậu bé.
Chỉ là... chỉ với một người thì có hơi mệt một chút.
Nhìn qua liền thấy Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đang lo lắng mà chạy từ bên cạnh phòng tới.
Cha Khương nói: “Thư Lan đến đây, ấn vào huyệt thận du của thằng bé đi.”
Khương Thư Lan đương nhiên không thể không biết được, cô vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Thiết Đản, cũng rất quen thuộc với huyệt thận du này rồi.
Cô đi tới ấn vào huyệt thận du, động tác vừa nhanh vừa mạnh, lực ấn cũng từ từ tăng mạnh lên.
Sau đó hai người cùng phối hợp với nhau, khuôn mặt đã trở nên xanh tím của Tiểu Thiế Đản dần dần trở nên hồng hào trở lại.
Cha Khương thoáng thở dài, thu tay lại, đắp chăn cho Tiểu Thiết Đản, an ủi người nhà: “Đứa nhỏ này bây giờ vẫn còn ốm yếu, đợi khi lớn lên thân thể trưởng thành rồi, căn bệnh này sẽ từ từ biến mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận