Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1278:

Vừa nhìn thấy đứa bé bên trong cửa sổ thủy tinh có phản ứng như vậy, y tá biến sắc: “Mau đưa đến phòng cấp cứu.”
Đưa tay lấy chìa khóa mở cửa, cùng theo vào bên trong muốn ôm đứa trẻ. Chỉ là y tá vừa mới hành động muốn bế đứa trẻ đi liền bị ông cụ Dương quát lớn một tiếng: “Để đứa bé ở yên đó.”
Lời này vừa hô, người y tá sững sờ: “Ông ở đâu đến? Đứa trẻ cần cấp cứu, làm ảnh hưởng ông bồi thường nổi không?”
Ông cụ Dương nhíu mày, Chu Trung Phong bên cạnh đã giành lấy đứa bé từ trong tay y tá. Y tá chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, đứa trẻ đã bị cướp đi.
Cô ta cau mày: “Đưa người bệnh cho tôi.”
Không ai để ý đến cô ta.
Chu Trung Phong ôm đứa trẻ hỏi ông cụ Dương: “Làm gì tiếp theo?”
“Đặt lên giường đi.”
Chu Trung Phong cẩn thận từng li từng tí mà đặt đứa trẻ nằm xuống, ông cụ Dương lập tức cúi đầu, ấn tim phổi cho đứa trẻ. Ấn hơn mười phút, sắc mặt đứa bé dễ nhìn hơn một chút, không còn gấp rút đến mức không thở nổi giống như lúc trước.
Người bên cạnh theo đó đều thở phào một hơi, duy nhất chỉ có ông cụ Dương cau mày, ông mở miệng đứa trẻ ra quan sát.
Quả nhiên, vị trí sâu trong miệng đứa trẻ thấy được cục đờm.
Ông ôm đứa trẻ, để đứa bé nằm ghé đầu vào trên gối, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng đứa trẻ.
Có tác dụng, đứa trẻ ho xong nhưng cục đờm mắc trong đó cũng không ra.
Vẫn chưa được.
Ông cụ Dương một lần nữa đem đứa trẻ đặt nằm thẳng lên giường, sau đó liền cúi đầu, thời khắc muốn dùng miệng hút ra, có hai vị bác sĩ tiến vào.
Nhìn thấy bóng bác sĩ thoáng qua, người y tá lập tức cáo trạng: “Chủ nhiệm, chính là người này làm ảnh hưởng đến công tác cấp cứu của chúng ta.”
Nhưng không ngờ vị bác sĩ kia đối với việc y tá cáo trạng chỉ là sửng sốt một chút. Nhìn bóng lưng ông cụ Dương có chút quen thuộc: “Viện trưởng Dương?”
Lời hô này vừa dứt, ông cụ Dương dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, nhớ lại một lúc, mày nhíu chặt: “Tiểu Tiết? Cậu qua đây mau, đứa bé bị nghẹn đờm, cậu đến đây hút ra cho đứa nhỏ.”
Ông lớn tuổi, một thân bệnh tật, đừng làm cho đứa trẻ chữa khi khỏi cái này lại nhiễm bệnh của ông thì làm sao bây giờ?
“À....”
Mắt thấy chủ nhiệm Tiết chuẩn bị chạy tới, người y tá túm lại: “Chủ nhiệm, ngài có nghe thấy tôi nói không ạ?”
Làm sao lại nghe lời của ông lão này như vậy?
Chủ nhiệm Tiết trừng y tá một cái: “Viện trưởng Dương là thánh thủ khoa nhi, khi tôi thực tập năm thứ nhất, ông ấy chính là viện trưởng.”
Đây đều là sự thực hai mươi năm trước của anh ta.
Lời này thốt ra, vẻ mặt người y tá tái mét, sau đó lập tức buông tay.
Chủ nhiệm Tiết chạy tới bên cạnh ông cụ Dương, cung kính nói: “Viện trưởng, ngài cứ nói đi, để tôi làm.”
Ông cụ Dương ừ một tiếng: “Đầu tiên nắm lấy mũi, đối miệng với đứa bé, hút đờm ra ngoài, sau đó lại tiếp tục hút đờm trong mũi.”
Lời này vừa dứt, người bên cạnh lập tức giật mình, cái này có chút buồn nôn.
Ngay sau đó, ngay cả y tá cũng trừng to mắt.
Duy nhất chỉ có Hứa Vệ Phương nắm đấm nắm chặt mấy lần, Chu Trung Phong đứng bên cạnh vỗ vào vai hắn ta, hiếm khi nói giọng ôn hòa: ‘Ông cụ Dương là thánh thủ khoa nhi, cậu không tin người khác, nhưng cậu có thể tin vào ông ấy.”
Nghe được lời này, nắm đấm của Hứa Vệ Phương từ từ buông lỏng.
Hắn ta nặng nề gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ không chớp cái nào.
Bác sĩ Tiết bên cạnh vừa nghe được mệnh lệnh của ông cụ Dương, không nói hai lời mà liền thực hiện. Đầu tiên là miệng, quả nhiên hút ra được một cục đờm nhỏ, anh ta nhổ ra, tiếp theo lại tiếp tục hút một hơi sâu với cái mũi nhỏ của đứa trẻ.
Còn những người bên cạnh vốn dĩ đứng quan sát, lại không ý thức được bản thân nghiêng người tránh né, bởi vì cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhưng mà... Trong nháy mắt sau khi bác sĩ Tiết hút đờm xong, đứa trẻ oa một tiếng khóc to, mặc dù tiếng khóc đồng dạng giống như mèo kêu, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được hô hấp thông thuận được rất nhiều.
Không còn giống như lúc trước, bị nghẹn đến mặt đỏ bừng chuyển tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận