Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1283:

“Ngày mai ông muốn trở lại, Vệ Phương, cháu cứ dựa theo biện pháp mà ông dạy cho cháu bế đứa nhỏ, để đứa nhỏ mỗi ngày kiên trì bú sữa. Trên cơ bản khoảng chừng nửa năm, đứa nhỏ liền có thể tốt hơn rất nhiều.”
Tiếp đó, lời nói của ông xoay chuyển, mang theo vài phần trịnh trọng.
“Tuy nhiên, hai người phải lo lắng chính là mùa đông tới, thủ đô bên này thời tiết mùa đông khô hanh, bão cát lớn, hô hấp của đứa nhỏ dễ dàng xuất hiện vấn đề lần nữa. Mà hai người làm cha mẹ không có thể chắc chắn mình sẽ luôn thời khắc hai mươi bốn giờ nhìn chằm chằm đứa nhỏ, như vậy theo tình hình mà nói, đứa bé gặp nguy hiểm rất lớn.”
Nghe được lời này, Hứa Vệ Phương nhất thời gấp gáp: “Ông Dương, vậy phải làm thế nào ạ?”
Ông cụ Dương nhìn thoáng qua Chu Trung Phong: “Nếu như có điều kiện, thời điểm mùa đông, mang theo đứa nhỏ đi xuống phương Nam khí hậu nhiệt đới. Bên kia nhiệt độ thích hợp, không khí ẩm ướt, đối với kiểu em bé như Nữu Nữu mà nói, chính là địa phương dưỡng bệnh tốt nhất.”
Mang bệnh từ trong bụng mẹ, không còn cách nào khác, chỉ có thể thông qua thời gian để bù lại.
Lời này nói ra, Hứa Vệ Phương không tự chủ mà nhìn về phía Chu Trung Phong: “Cháu trai của vợ cậu, có phải cũng là sinh non, thở khò khè đúng không?”
Chu trung Phong gật đầu: “Đúng vậy, vả lại đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản kia sau khi từ Đông Bắc đến hải đảo, một lần phát bệnh đều không có.”
Nghe được lời này, ánh mắt Hứa Vệ Phương sáng lên: “Chu Trung Phong, tôi là nhà thực vật học, bất kể như thế nào, cậu nhất định phải hỏi thăm giúp tôi xem bên hải đảo nhận người như thế nào.”
Nếu như có thể, hắn ta thực sự sẽ mang vợ con qua bên kia.
Còn có cả ông nội hắn ta.
Kể từ sau khi bọn họ cùng ông cụ Chu tách ra, ông nội nhà hắn ta ngày ngày ngồi ở cửa ra vào ngẩn người, toàn bộ tinh thần giống như bị hút mất.
Chu Trung Phong gật đầu: “Được, trở về tôi liền hỏi thăm cho.”
“Sáng mai tôi rời đi, đến lúc đó những việc lúc trước sẽ để cho chú Quách tiếp nhận, cậu có chuyện gì thì hãy liên hệ với chú Quách.”
Hứa Vệ Phương gật đầu: “Cám ơn cậu, anh Trung Phong.”
Chu Trung Phong: “...”
Không thèm để ý loại người này, phàm là cuộc sống cho hắn ta một chút ánh nắng, liền bắt đầu phát sáng. Căn bản đều quên mất, năm ngày trước người này khóc ròng ròng là như thế nào.
Chu Trung Phong đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thời điểm anh rời khỏi thủ đô, Hứa Vệ Phương không có đi tiễn anh, không phải vì không thành ý, mà là không có thời gian.
Một mình hắn ta bận bịu mấy chuyện cá nhân.
Chỉ là lúc xuống lầu dưới đóng tiền, Hứa Vệ Phương mới biết, toàn bộ viện phí hơn bảy trăm đồng tiền đã được người ta trả tiền trước.
Điều này khiến cho Hứa Vệ Phương đờ đẫn trong chốc lát, rồi lại nghĩ đến lúc trước Chu Trung Phong hỏi phòng thu phí khám chữa bệnh ở chỗ nào, còn có cái gì không rõ đâu.
Trên người Hứa Vệ Phương có thanh danh tốt đẹp là hào phóng, lúc trước hắn ta không làm việc đàng hoàng, lại thêm ra tay thoải mái, nên căn bản không để dành được tiền.
Mà Chu Trung Phong giao nộp một khoản tiền này, xem như là hóa giải khẩn cấp cho Hứa Vệ Phương.
Chỉ là...
Hứa Vệ Phương nhìn số tiền trong tay mình, thật lâu mới thở dài. Giữa trưa tìm chút thời gian, liền đem xe gắn máy mà hắn ta yêu quý như người vợ của mình bán qua tay cho người khác.
Mặc dù không được giá như lúc mua, nhưng dù sao cũng có một số tiền lớn thu vào. Không chỉ có thể trả tiền cho Chu Trung Phong, còn có thể trải qua một đoạn thời gian nữa.
Nhưng Chu Trung Phong đã rời đi không hề biết, thậm chí ngay cả chiếc xe yêu dấu của hắn ta cũng đem bán.
Phải biết rằng, lúc trước thời điểm Hứa Vệ Phương mua xe gắn máy đã nói rằng, đời này xe gắn máy còn thì hắn ta còn.
Bây giờ, lại không nghĩ rằng vì trả tiền, vì nuôi con gái và vợ mình, Hứa Vệ Phương có thể làm ra một việc mà hắn ta ngàn vạn lần chưa từng nghĩ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận