Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1287:

Đối với ông cụ Hứa mà nói, nếu là lúc trước khả năng ông cụ sẽ không đồng ý. Nhưng bây giờ, ông chỉ cầu đứa bé có thể khỏe mạnh, cái gì ông cũng nguyện ý.
Lại thêm ông cụ Chu cùng bà cụ Chu cũng đang sống trên đảo, nên ông không hề có một chút do dự, liền đồng ý luôn, cùng nhau đi tới hải đảo.
Ngày bọn họ đặt chân lên đảo, mẹ Khương cùng dì Lý tới nhà phân phối tạm thời cho bọn họ cùng hỗ trợ quét dọn vệ sinh.
Cặp vợ chồng Khương Thư Lan và Chu Trung Phong dẫn hai đứa nhỏ, cùng với ông cụ Chu và bà cụ Chu từ sáng sớm liền tới bến tàu chờ người.
Thời điểm hơn bảy giờ, ông mặt trời đỏ phừng phừng đã hoàn toàn lên cao, trên mặt biển màu xanh lam, từng đợt sóng xô đánh tung bọt nước, theo thủy triều tràn lên bờ cát.
Đồng thời có vô số ốc biển nhỏ cùng tôm cá bị cuốn lên theo nằm trên bờ cát.
Nếu là thời điểm Khương Thư Lan vừa mới tới hải đảo, tất nhiên sẽ không nhịn được mà đi nhặt chút ốc biển nhỏ cùng tôm cá bé. Nhưng mà đến hải đảo đã bốn năm, cũng thói quen chướng mắt mấy thứ nhỏ bé này.
Nhưng mà An An và Nháo Nháo lại càng hiếm lạ, đi chân trần đạp ở trên bờ cát, không ngừng mà đi bắt những con ốc nhỏ cua nhỏ bị sóng đánh vào kia.
Thỉnh thoảng còn truyền đến từng trận âm thanh tiếng cười khanh khách, mang theo sự hồn nhiên vô tư.
Mà đôi mắt Khương Thư Lan nhìn chằm chằm không rời theo dáng vẻ hai đứa nhỏ chơi đùa, cô không tự chủ mà nở nụ cười ôn nhu.
Sắp tới tám giờ, một chiếc tàu thủy lớn từ trên mặt biển từ từ tiến vào, dần dần người đứng trên boong thuyền cũng thấy rõ mặt.
Bà cụ Chu hướng lên khoang thuyền vẫy tay chào hỏi, mà Khương Thư Lan lại vội vàng đem hai đứa nhỏ chơi đùa trên bờ biển gọi tới. Sau khi thu dọn sạch sẽ, đứng cùng một chỗ đón chào người một nhà Hứa Vệ Phương.
Ở phía xa xa, Hứa Vệ Phương đứng trên thuyền rất tinh mắt, lập tức thấy được bà cụ Chu vẫy tay chào hỏi ở phía dưới.
Hắn ta ôm đứa bé thật chặt, nghiêng người hướng về ông cụ Hứa nói: “Ông nội, ông có thấy ông cụ Chu cùng bà cụ Chu không? Bọn họ vẫy tay chào ông đó.”
Ông cụ Hứa bị xóc nảy quá mức, sắc mặt ông ấy có chút tái nhợt mệt mỏi. Nhưng hết thảy tại thời điểm này, một lần nữa lại nhìn thấy ông bạn già tương giao hiểu nhau nhiều năm, ông cụ không kìm được mà bật cười, dùng sức hướng tới đối phương phất tay, ý đồ phát ra tiếng gọi bọn họ.
Nhưng mà sóng biển quá lớn, vừa lên tiếng liền bị âm thanh của sóng biển thổi đi mất, dù vậy vẫn không làm giảm đi sự nhiệt tình của hai bên.
Đến khi thuyền lớn cập bờ, người trên thuyền liên tục đi xuống, nhóm người Hứa Vệ Phương rơi vào cuối cùng. Bởi vì không chỉ ôm đứa bé, còn có người già cùng rất nhiều hành lý.
Đợi cho mọi người đều xuống hết.
Chu Trung Phong liền giẫm lên cầu gỗ, tiến lên thuyền hỗ trợ mang đồ vật.
Vừa đi lên, anh cùng với Hứa Vệ Phương bốn mắt nhìn nhau.
Chu Trung Phong đưa tay vỗ vỗ bả vai của hắn ta: “Đến rồi.”
“Đến rồi.”
Ngày xưa gặp Chu Trung Phong, Hứa Vệ Phương hận không thể lao vào đánh một trận. Tại thời khắc này, dường như chân chính trưởng thành, một câu đã tới bao hàm vô vàn ý nghĩa.
Tình hữu nghị của đàn ông dường như chỉ đơn giản như vậy, hai chữ ngắn ngủi, nhưng có thể nói rõ tất tất cả.
Tiếp đó, Chu Trung Phong hướng tới ông cụ Hứa nói: “Ông Hứa, ông khỏe không?”
Ông cụ Hứa có chút say sóng, nhưng được cái nhiệt độ bên này ấm áp, không khí ẩm ướt. Cái này làm cho toàn bộ lồng ngực của ông cụ cũng theo đó mà thoải mái. Không giống như thời điểm ở tại thủ đô cảm thấy khô hanh.
Ông nhẹ gật đầu: “Còn tạm, không chết được.”
Ông ấy cười ha ha, mang theo một tia hi vọng hướng tới cuộc sống mới.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, lại quay sang gật đầu nhẹ với Cao Thải Hà, lúc này mới mang theo hành lý rồi đi xuống dưới.
Ông cụ Chu cùng bà cụ Chu, bọn họ đợi ở bến tàu từ sớm đã vội không kịp. Mong mỏi chờ đợi đến khi ông cụ Hứa vừa ra đến, vợ chồng hai người lập tức tiến đến nghênh đón.
“Lão Hứa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận