Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 129:

Đây là tố chất cơ bản nhất của một người trưởng thành.
Có Chu Trung Phong ủng hộ, Thư Lan cũng thuận lợi mở miệng để nói hơn rất nhiều: “Cha, con muốn đem Tiểu Thiết Đản tới hải đảo để sống cùng!”
Giọng nói của cô còn có vài phần thấp thỏm, sợ cha mẹ sẽ không đồng ý.
Sau khi biết được vận mệnh của Tiểu Thiết Đản, người Khương Thư Lan như thể đeo gông xiềng trên đó vậy.
Lúc nào cũng như nhắc nhở cô, Tiểu Thiết Đản sẽ có thể sống không quá mười tám tuổi.
Dù cô không phải người nhà họ Trâu vì cô không gả cho Trâu Dược Hoa nữa. Nhưng cô vẫn không thể phủ nhận một chuyện thật là, căn bệnh hen suyễn vẫn còn trên người Tiểu Thiết Đản.
Có thể là mười tám tuổi, có thể là mười sáu tuổi, có thể là một ngày nào đó trong tương lai.
Căn bệnh hen suyễn của Tiểu Thiết Đản giống như thanh kiếm trên đầu cậu bé vậy.
Ai mà biết được khi nào thì thanh kiếm đó sẽ rơi xuống. Chưa nói tới bên trong vở kịch là Tiểu Thiết Đản sau khi có tiền đồ rồi là muốn ra mặt thay cho cô rồi vô tình qua đời.
Cô hoàn toàn không thể tiếp tục bỏ mặc cậu bé được.
Khương Thư Lan vừa thốt ra lời này, cả nhà lập tức im lặng.
Anh tư Khương dùng xe lăn mới đi tới được cửa, đầu tiên là lo lắng nhìn qua Tiểu Thiết Đản đang ở trên giừng, thấy hô hấp vững vàng của cậu bé, không chút suy nghĩ đến việc cự tuyệt.
“Không được!”
“Tiểu Thiết Đản không thể nào đi với hai em được!”
Anh ấy biết cha mẹ rất khó xử, vì biết vậy nên anh ấy không để cha mẹ đưa ra lựa chọn mà tự mình làm luôn.
Làm cha mẹ có ai mà không thương con chứ.
Anh tư Khương cũng rất thương Tiểu Thiết Đản, nhưng vì thương nên càng không thể làm liên lụy đến em gái được, anh ấy đã làm liên lụy đến em gái bốn năm rồi.
Không thể để Tiểu Thiết Đản làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em gái được nữa.
Khương Thư Lan: “Anh tư!”
Anh tư Khương kiên quyết mà lắc đầu.
Lúc này hai bên cứ vậy mà giằng co.
Cuối cùng, Chu Trung Phong đột nhiên mở miệng: “Tôi có một đề nghị, mọi người nghe xem có được không?”
Mọi người ngay lập tức đều đưa ánh mắt dán lên người Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong dùng ngữ khí không nhanh không chậm mà nói: “Điều mà mọi người lo lắng nhất chính là hai điều, thứ nhất là để Tiểu Thiết Đản cùng đi theo Thư Lan sẽ liên lụy đến tôi và Thư Lan. Điều này thì không tồn tại được đâu, quân đội giống như một gia đình lớn, không ít người đều giúp đỡ cho con cái của liệt sĩ, đối với tôi mà nói, giúp đỡ đứa nhỏ người ngoài là giúp đỡ, nuôi dưỡng Tiểu Thiết Đản cũng là nuôi dưỡng, không có gì khác nhau hết.”
“Em rể, nhưng lúc này thì không giống.” Anh tư Khương phản bác.
“Anh tư, giống nhau mà em nói tức là nuôi dưỡng con của liệt sĩ khi mà ông nội, bà nôi, mẹ của đứa nhỏ đó vẫn còn sống.”
Chỉ có cha là không còn thôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sự giúp đỡ của anh.
“Hơn nữa....”
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua Khương Thư Lan: “Em phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần đi là phải rời nhà đến mười ngày hoặc nửa tháng, thậm chí còn có thể lâu hơn, trong nhà cứ vậy sẽ chỉ còn một mình Khương Thư Lan, có một đứa nhỏ ở bên cạnh cô ấy cũng rất tốt, em có thể yên tâm hơn một chút.”
Lời này khiến anh tư trở nên trầm mặc, cha Khương cũng có chút bị thuyết phục rồi, nhưng ông vẫn còn băn khoăn, chưa thể trực tiếp đồng ý được.
“Thứ hai, bệnh hen suyễn của đứa nhỏ Tiểu Thiết Đản này, nếu không thể trị tận gốc ở đông tình, vậy thì thử qua hải đảo xem sao, nếu như đến hải đảo rồi mà đứa nhỏ vẫn tái phát thì bọn em sẽ đưa thằng bé quay về.”
Không thể không nói, Chu Trung Phong cũng rất có tài ăn nói, có lý có tình khiến người ta không thể phản bác lại được.
Anh thậm chí cũng đã nói nếu đưa Tiểu Thiết Đản đến sống ở hải đảo mà không có tác dụng gì trong việc chữa trị bệnh hen suyễn cho Tiểu Thiết Đản rồi thì sẽ đưa cậu bé quay về đây.
Mấy lời vừa nói đã hoàn toàn chạm đến đáy lòng cha mẹ Khương rồi.
Thế là cha Khương vừa rồi còn đang do dự cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Được, vậy làm theo lời Trung Phong nói đi, trước tiên dẫn theo đứa nhỏ đi cùng trước, nếu như không có hiệu quả gì thì lại đưa đứa nhỏ quay lại.”
Sau đó, lời ông nói lại chuyển sang hướng khác: “Nhưng mà Trung Phong à, việc nào ra việc đó, Tiểu Thiết Đản đi theo hai đứa, cha vẫn có điều kiện.”
Đây là điều kiện con rể phải làm theo, nếu không cha Khương sẽ không đồng ý.
Chu Trung Phong gật đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Cha nói đi.”
“Chuyện này con phải nói trước với người lớn trong nhà, nếu người lớn nhà con đồng ý rồi cha mới cho phép hai đứa dẫn theo Tiểu Thiết Đản đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận