Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1293:

Không bao lâu, đứa bé giống như tìm thấy điểm dựa, chăm chăm rúc vào trong ngực Hứa Vệ Phương, áp vào lồng ngực hắn ta, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Mọi người liền thấy Hứa Vệ Phương cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Nữu Nữu, giọng nói ôn nhu: “An tâm ngủ đi, cha ở đây, sẽ luôn ở đây.”
Sẽ mãi mãi ở bên cạnh con gái.
Bất kể sinh bệnh hay khỏe mạnh, hắn ta cũng mãi mãi ở bên.
Thấy cảnh này, Cao Thải Hà không kìm được mà bật khóc nức nở.
Khương Thư Lan bên cạnh không chịu được mà đỏ vành mắt. Người đã làm cha mẹ thì không thể cầm lòng được cảnh như vậy.
Đứa bé chịu tội, chẳng khác gì khoét tâm của người lớn.
“Đứa bé bây giờ thế nào?” Khương Thư Lan tò mò hỏi một câu.
Đến lâu như vậy mà chỉ thấy Nữu Nữu vẫn ngủ.
“Vẫn ổn.” Hứa Vệ Phương trả lời, vẻ mặt hắn ta cực kì ôn nhu: “Ông Dương nói chỉ cần người làm cha mẹ tỉ mỉ che chở, Nữu Nữu sẽ khỏe mạnh mà lớn lên.”
Che chở tỉ mỉ, mạnh khỏe lớn lên, nghe thấy câu này là biết có bao nhiêu khó khăn trước mắt rồi.
Phải biết rằng, ở dưới thời đại này của bọn họ, trẻ con từng nhà đều một chuỗi đứa lớn mang đứa nhỏ.
Trên cơ bản đều là nuôi thả.
Mà nhà Hứa Vệ Phương, Nữu Nữu cần phải che chở tỉ mỉ mới có thể khỏe mạnh lớn lên.
Điều này cũng có nghĩa là bọn họ làm cha làm mẹ phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào đó.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Hứa Vệ Phương lại cực kỳ lạc quan: “Chỉ cần Nữu Nữu có thể khỏe mạnh lớn lên, chúng ta làm cha mẹ dù trả giá thêm một chút, lại có sao đâu?”
Hắn ta căn bản không sợ trả giá, hắn ta chỉ sợ bọn họ trả giá nhiều, đến cuối cùng Nữu Nữu vẫn không thể sống nổi.
Vậy mới là thống khổ lớn nhất.
Cao Thải Hà bên cạnh cũng nói theo: “Vệ Phương nói đúng, đây đã là kết quả tốt nhất.”
Cô ấy mang theo nét tươi cười, xóa bớt ảm đạm lúc trước, tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Điều này cũng làm cho tất cả mọi người không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần hai vợ chồng bọn họ lạc quan là được.
Từ sau khi cả nhà Hứa Vệ Phương lại đây, ông cụ Chu và bà cụ Chu tinh thần nâng cao không ít. Mỗi ngày đều qua lại giống như lúc còn ở thủ đô, sáng sớm liền ra bãi biển rèn luyện, vận khí tốt còn có thể nhặt một ít đồ biển đem về. Những thứ này đều giống như vận may, mặc kệ là con cua, tôm càng xanh hay là bạch tuộc, gần như chưa từng có chuyện tay không trở về.
Mà Hứa Vệ Phương từ trước đến nay cà lơ phất phơ, sau khi lên hải đảo tham gia vào công tác, hắn ta bỏ ra tinh lực cùng trách nhiệm chưa bao giờ từng có, hầu như đem toàn bộ thời gian đều đặt vào rừng cao su.
Hận không thể một hơi đem rừng cao su nâng cấp phát triển cho thật lớn mới tốt.
Đương nhiên, bàn giao công việc cũ mới, quan hệ giao tế, cùng với phát triển kĩ thuật rừng cao su.
Gần như khiến Hứa Vệ Phương mất một lớp da, nhưng mà cũng may, hắn ta bây giờ hiểu rất rõ trách nhiệm của người làm cha, cho dù là vất vả trong công việc, nhưng về nhà hắn ta không hề kêu nửa lời.
Mỗi ngày đều vui tươi hớn hở dỗ dành vợ con.
Chỉ là trải qua mấy tháng, một công tử ở trong thành bộ dạng ban đầu trắng nõn sạch sẽ biến thành một người ngăm đen gầy gò rắn chắc.
Dù là Cao Thải Hà nhìn thấy cũng đau lòng.
Chỉ có thể ở nhà thay đổi biện pháp làm cho Hứa Vệ Phương chút đồ ăn ngon, lại động viên hắn ta một chút.
Cao Thải Hà có trình độ, bản thân cô ấy có thể đi tìm việc làm, nhưng bởi vì Nữu Nữu còn quá nhỏ, lại thêm thân thể không tốt.
Vì vậy liền toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc Nữu Nữu.
Không biết có phải là do hải đảo bên này khí hậu thích hợp hay không, mà Nữu Nữu ở tại thủ đô lại cảm mạo tiêu chảy nóng sốt, phát bệnh khó thở, nhưng sau khi đến hải đảo chỉ phát sốt một lần.
Thể trạng cũng tốt hơn dự kiến.
Hơn nữa, trẻ con trên ở hải đảo này rất nhiều.
Nhà Khương Thư Lan bọn họ có một cặp song sinh, nhà họ Na ở cách vách có Trì Trì cũng sấp sỉ tầm tuổi Nữu Nữu.
Đem giường tre từ trong phòng dọn ra bên ngoài phía dưới mái hiên, bên trên treo một cái màn trắng, trong màn bốn người bạn nhỏ bò tới bò lui khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận