Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1308:

Hai vợ chồng hiếm lạ không được: “Đứa nhỏ này lớn lên trông thật đẹp mắt.”
Trắng trắng nộn nộn, phấn điêu ngọc trác, giống hệt như em bé trong tranh tết.
An An bạnh khuôn mặt nhỏ không lên tiếng.
Nhưng Nháo Nháo lại thích người khác khen mình, lập tức thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ: “Cũng không anh tuấn đến mức như vậy ạ.”
Lời này vừa nói, tất cả mọi người thiếu chút nữa cười đau cả bụng.
Tên nhóc này thật là giống như kẻ dở hơi.
An An bên cạnh từ trước tới nay mặt vô biểu tình, giờ phút này cũng thấy xấu hổ, hận không thể không muốn nhận người anh trai này.
Anh trai quá mất mặt.
Không chịu nổi một chút viên đạn bọc đường.
Anh hai, anh ba nhà họ Khương liền chuyển động vây quanh Nháo Nháo và An An.
Duy nhất chỉ có anh tư Khương, sau khi quan sát Nháo Nháo cùng với An An liền chuyển ánh mắt đặt trên người Tiểu Thiết Đản.
Ánh mắt kia nói như thế nào nhỉ?
Mang theo ngày đêm nhớ mong cùng chờ đợi.
Khương Thư Lan ngẩn người, cô lập tức hiểu rõ, nhỏ giọng vỗ vỗ đầu Tiểu Thiết Đản: “Cùng cha cháu trò chuyện đi.”
Tiểu Thiết Đản vâng một tiếng, ban đầu còn có vài phần câu nệ, nhìn về người cha chứ nhìn chằm chằm cậu nhóc như vậy, lập tức cũng không giả bộ làm người lớn, hướng về anh Tư Khương mà nhào tới: “Cha.”
“Thiết Đản rất nhớ cha.”
Ở trước mặt cha mình, Tiểu Thiết Đản mới giống như một đứa trẻ chân chính.
Một khắc Tiểu Thiết Đản lao đến kia, anh Tư Khương liền đỏ hốc mắt, gắt gao ôm chặt Tiểu Thiết Đản, vuốt mặt mày nhóc.
Cẩn thận mà nhìn thật kỹ: “Lớn hơn, mắt một mí biến thành hai mí, trên mặt có thịt, cằm cũng mượt mà, còn cao lớn hơn không ít, so với tưởng tượng của cha còn tốt hơn rất nhiều.”
Những câu này không hề nói đến nhớ nhung, nhưng chữ nào cũng cất giấu rất nhiều nỗi nhớ.
Tiểu Thiết Đản thấp giọng mà vâng một tiếng, mang theo vài phần nức nở.
Đó là nỗi nhớ đối với người cha.
Lúc này, người nhà họ Khương đều theo đó mà nhìn qua.
Tưởng Tú Trân bọn họ cũng rơm rớm nước mắt: “Tiểu Thiết Đản đã lớn lên không ít.”
Lúc trước trở về, còn nho nhỏ tí xíu, vẫn là một đứa nhóc. Hiện giờ trổ mã đã thành một người thiếu niên.
Vẫn là khuôn mặt như vậy, nhưng mang theo vài phần nội liễm và kiệm lời.
Cất giấu tâm sự nhưng lại trưởng thành.
Tiểu Thiết Đản lau nước mắt: “Bác dâu cả, bác dâu hai, bác dâu ba...”
Theo thứ tự mà chào hỏi.
“Tốt, còn chưa vội ăn cơm, cháu vào phòng trong nói chuyện với cha đi.”
Tưởng Tú Trân lên tiếng, những ngày tháng cha mẹ Khương không ở đây, toàn bộ nhà họ Khương đều là Tưởng Tú Trân làm chủ.
Lời này làm cho mẹ Khương có vài phần bất ngờ, lại mang theo chút vui mừng.
Sau khi hai cha con vào phòng trong, nhà chính lại một lần nữa trở lên náo nhiệt, bọn nhóc nhà họ Khương đều chờ mong mà nhìn hành lý mà nhóm Khương Thư Lan mang về.
Đối với trẻ con mà nói, điều này quả thực là ngày hạnh phúc nhất một năm.
Người cô Khương Thư Lan này cũng không làm cho bọn họ phải thất vọng.
Theo mẹ Khương cùng đi mở hành lý, đầu tiên là đồ ăn, chỉ trong một lát công phu, liền xếp đầy một bàn.
“Những đồ biển này có thể để lâu một chút, giữa trưa có thể ngâm một ít nấu canh, còn những đồ hộp này không được, đều có hạn sử dụng, nếu như bọn nhỏ không chê lạnh, liền mở ra mấy hộp, cho tất cả mọi người nếm chút mới mẻ.”
Đồ hộp đây chính là đồ vật trong ngày thường hiếm khi có thể ăn tới.
Chỉ khi sinh bệnh, hoặc là thời điểm bị bệnh nặng, cha mẹ trong nhà mới bỏ được đi mua một hộp, ngọt miệng, trong mắt bọn nhỏ, trên đời này không có đồ ăn gì tốt hơn so với đào vàng đóng hộp.
Ở Đông Bắc bọn họ có một câu, quả đào vàng đóng hộp sẽ phù hộ từng đứa trẻ Đông Bắc.
Cho nên vừa nghe đến đồ hộp, tức khắc đôi mắt tất cả mọi người đều sáng, cùng đồng loạt nhất trí nhìn về phía cha mẹ mình.
Chỉ mong một câu nói khẳng định.
Nhìn thấy bọn trẻ đều ánh mắt trông mong, Tưởng Tú Trân nói: “Đi mở hai hộp, tất cả chia nhau ăn.”
Bọn nhỏ lập tức òa lên một tiếng, vui sướng kêu lên.
“Còn không mau cảm ơn cô mấy đứa.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Mặc kệ là lớn hay nhỏ, đều nhất trí hướng tới Khương Thư Lan mà nói lời cảm ơn.
Khương Thư Lan xua tay, rất muốn nói hai hộp có phải quá ít hay không?
Rốt cuộc là có tám đứa trẻ lận.
Tưởng Tú Trân ở bên cạnh lại quay sang cô, lắc lắc đầu: “Nhóc con mới lớn, ăn nghèo thôi. Nếu như em không quản lý bọn chúng một chút, thì một thùng đồ hộp em mang về này sợ là một ngày có thể ăn hết luôn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận